"Cò Thấm, cậu Hồng, Xương Sọ lão đại, nhà họ Lạc chúng tôi vốn dĩ...!không có quan hệ gì với Tô Minh, chúng tôi đều...!đều...!đều vô tội!", Lạc Minh Thành mở miệng nói, tỏ ra dè dặt, mang theo vẻ nịnh nọt cùng lấy lòng, đồng thời chỉ tay về phía Lạc Thu Thủy: "Cháu gái của tôi chỉ là bạn thời đại học của Tô Minh mà thôi!"
Đáng tiếc, đám người Thẩm Băng Tuyền cùng Hồng Bành, căn bản không thèm để ý.
"Chị dâu, em đã sớm dặn chị quản giáo tốt Lạc Thu Thủy, chị không nên nuông chiều nó, bây giờ thì hay rồi, gây họa tày đình, trăm năm của nhà họ Lạc liền cứ thế bị hủy hoại trong tay Lạc Thu Thủy", Chương Hân Hoa thấp giọng nói với Diêu Oánh, giọng nói mang theo một tia oán hận cùng trách cứ.
Diêu Oánh không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay con gái Lạc Thu Thủy.
"Chị gái yêu của tôi ơi, nếu như hôm nay Tô Minh tới thì tốt, còn không tới, chúng ta...!Toàn bộ nhà họ Lạc chúng ta sẽ vì anh ta mà chôn cùng!!! Có oan
uổng hay không?", Lạc Hằng cũng lên tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Thu Thủy, trong ánh mắt hiện lên vẻ dữ tợn: "Haha, Tô Minh, tự cho rằng mình có chút thực lực thì hơn người, quả này chọc phải tổ kiến lửa, tòi dám chắc, anh ta tuyệt đối không dám tới, vớ vấn bây giờ đã cao chạy xa bay rồi".
Lạc Thu Thủy vần im lặng, khẽ run rẩy sợ hãi.
"Đủ rồi", Lạc Phong cũng trừng mắt nhìn Lạc Hằng: "Lúc trước mày còn khen Thu Thủy quen Tò Minh là thòng minh, nhiều lần yêu cầu em gái tao giới thiệu mày với Tò Minh, sao
bây giờ lại trở mặt không nhận người rồi?"
"Anh...", sắc mặt Lạc Hằng đỏ bừng: "Lúc đó tôi đã sớm dự liệu Tô Minh cậy mình có một chút thực lực liền không coi ai ra gì, người nào cũng dám giết, xui xẻo gì cũng xông vào, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, chỉ không ngờ tới nhanh như vậy mà thôi.
Thế giới rộng lớn như vậy, Tô Minh cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân đắc chí, nực cười".
Gia đình Lạc Minh Thành, Chương Hân Hoa và Lạc Hằng đều đố lỗi và phàn nàn về Lạc Thuy Thủy, đám con cháu dòng chính của nhà họ Lạc cũng vậy,
dù không nói ra nhưng bọn họ vẫn nhìn Lạc Thu Thủy bằng ánh mắt oán hận cùng tức giận...
Lạc Thu Thủy cúi đầu, đòi mắt đỏ bừng.
"Tất cả câm miệng, chúng ta sẽ không làm khó nhà họ Lạc, chỉ cần Tô Minh tới là được", Hồng Bành đột nhiên quát lớn, sau đó Hồng Bành cười lạnh, khóe miệng nhếch lên một tia tàn nhẫn: "Đương nhiên, nếu Tò Minh không tới, đừng trách chúng tôi độc ác!!!"
Những lời này vừa thốt ra, Lạc Hằng có chút suy sụp, mất hết lí trí hét vào mặt Lạc Thu
Thủy: "Lạc Thu Thủy, gọi đi, gọi Tò Minh, anh ta không phải lợi hại lắm sao? Bây giờ chạy đi đâu rồi? Biến thành rùa rụt cổ rồi à? Có bản lĩnh thì tiếp tục ngang ngược đi!"
"Đúng đấy...!Gọi điện cho anh ta! Chính mình gây họa, dựa vào cái gì lại muốn nhà họ Lạc phải gánh chịu", những người nhà họ Lạc khác cũng đều rối rít quát lên, mất hết bình tĩnh, sắc mặt đỏ lên.
Cùng lúc đó.
Diệp Mộ Cấn mang theo Thiên Tự Vệ cùng Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp, còn có 30 học viên
tụ khí trung kỳ, hậu kỳ và bán bộ tông sư của viện võ đạo nhà họ Diệp.
Đoàn người nhà họ Diệp, mặt không biến sắc, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
Không chút nao núng.
Đoàn người nhà họ Diệp không vào đại sảnh mà xếp thành một hàng ngay ngắn bên ngoài đại sảnh, dần đầu là Diệp Mộ Cẩn:
Bầu không khí càng lúc càng trở nên quỷ dị.
"Lạc Thu Thủy, cô quả thực
có thể gọi điện thoại cho Tô Minh", Thẩm Băng Tuyền vẫn trầm mặc đột ngột lên tiếng.
Không đợi Lạc Thu Thủy nói cái gì...
"Không cần, tôi tới rồi", một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên ngoài, giọng nói không lớn lắm nhưng truyền tới tai mọi người vô cùng rõ ràng.
Nhất thời, tất cả mọi người đều chăm chú đứng nhìn.
Từng người từng người một đổ dồn ánh mắt về phía phát ra giọng nói.
Tô Minh!
Chính là Tô Minh!
Tô Minh một mình đi đến, sắc mặt an tĩnh, không hề sợ hãi, hay hoảng hốt, thậm chí nét mặt còn không đổi sắc.
Trong tay cầm một thanh kiếm.
Xích Ảnh kiếm.
Một người một kiếm.
"Tô Minh, trước mặt cô Thấm và cậu Hồng, anh nói rõ ràng, anh cùng nhà họ Lạc chúng tôi có quan hệ gì? Rõ ràng
một chút quan hệ cũng không có! Anh muốn chết, thì cũng đừng con mẹ nó — liên lụy đến nhà họ Lạc chúng tòi!", với sự xuất hiện của Tô Minh, người nhà họ Lạc hầu như đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như thoát được kiếp nạn, Lạc Hằng giơ ngón tay lên chỉ về phía Tô Minh, lớn tiếng quát.
Nhất định phải phủi sạch quan hệ.
"Lạc Hằng, Tô Minh tới rồi, cậu đừng có mà bỏ đá xuống giếng? Anh ấy rõ ràng có thể không đến!", Lạc Thu Thủy rốt cuộc cũng bạo phát, phẫn nộ quát.
Cô cắn chặt răng, đôi mắt xinh đẹp đỏ bừng.
Tô Minh có thể tới, cô ta rất bất ngờ và vô cùng cảm kích.
Dưới cái nhìn của cô ta, Tô Minh qua đây chính là biết rõ cái chết nhưng vần đến.
Chính là vì cứu mình cùng người nhà họ Lạc.
Người nhà họ Lạc thật kỳ quái?
Không phải mấy ngày trước người nhà họ Lạc suốt ngày khen mình và Tô Minh quen nhau, còn hận không thể đế cho
mình lập tức mời Tô Minh tới nhà họ Lạc làm khách...
Thái độ trước sau đối lập, thật khiến người ta chán ghét.
Mộ Cẩn mang theo người nhà họ Diệp lùi ra phía sau, Tô Minh cũng không thèm nhìn đám người Lạc Hằng mà nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn, nói.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
"Nhưng...", Diệp Mộ Cẩn nhăn đầu lòng mày.
Châu Khánh Di, Diệp Phù, Diệp Võ và những người khác đi theo sau Diệp Mộ Cẩn, khuôn
mặt vô cùng kiên định, thề sống chết cũng phải giúp Tô Minh.
"Nếu như coi tôi là Giáo Tôn thì rút lui đi", Tô Minh liếc nhìn đám người Châu Khánh Di.
"Một mình tòi có thể đối phó được", Tò Minh nhẹ giọng nói.
Diệp Mộ Cấn nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tò Minh, trâm mặc vài giây rồi nói: "Em tin anh".
Sau đó, cô ta hét lên: "Tất cả lui ra!!! Không có lệnh của tôi, không được phép động tay động chân!"
Thiên Tự Vệ, Địa Tự Vệ và người viện võ đạo của nhà họ Diệp chỉ có thể nghe lệnh.
imgwebtruyen.