Ngô Lập Thần ngây người tới mức muốn đập bàn, rượu ngon như vậy mà anh uống một hơi hết sạch sao? Anh đang uống bia hả?
"Rượu vang không biết uống sao?", Mục Thanh Hoa cũng có chút tức giận: "Đừng có lãng phí rượu ngon của Tiếu Thần chứ".

Mục Thanh Hoa càng lúc càng thêm coi thường Tô Minh.

Bà ta cảm thấy Tô Minh không những nghèo, mà còn không lịch sự, quan trọng hơn là

đã nghèo nhưng lại không biết thân biết phận.

"Lúc tôi ở trên núi đều là uống như vậy", Tô Minh tùy ý đáp lại, trong những năm sống tại Huyền Linh Sơn, ông già cũng có không ít rượu ngon, rượu vang, rượu trắng đều có, anh vẫn luôn uống như vậy.

"Anh Tô như vậy là không Ổn, không thể nào hòa nhập vào giới thượng lưu được, người khác mới vừa nâng ly lên mà anh đã uống hết rồi sẽ khiến người khác coi thường", Ngô Lập Thần khẽ cười rồi ngẩng đầu, uống một ngụm nhỏ thưởng thức, cảm thấy chán ghét Tò
Minh là một tên nghèo hèn đến rượu vang cũng không biết cách uống mà cũng được ngồi chung bàn với mình, đúng là buồn nôn.

"Giới thượng lưu? Thường thì tôi không lui tới", Tô Minh đáp lại, các thể loại tiệc rượu, tụ họp như vậy anh quá lười đế tham gia.

"Muốn đi cũng không đi được", Mục Thanh Hoa châm biếm, người nghèo bà ta cũng đã từng gặp qua, nhưng người vừa nghèo vừa huênh hoang, không có tầm nhìn, không biết kiêng nể như Tô Minh thì đúng là lần đầu tiếp xúc.

"Mẹ, mẹ còn nói linh tinh nữa là con đi đó", Tống Cẩm Phồn đặt đũa xuống và lạnh lùng lên tiếng.

"Cấm Phồn, con! 1, Mục Thanh Hoa tức giận.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play