Hự?
Phong Minh có chút kinh ngạc, bởi vì người trẻ tuổi ớ trước mặt mình quá to gan.
Đúng vậy! Lúc bắt tay ban nãy hắn ta đã ngầm ra hiệu với Tô Minh.
Vậy thì đã sao? Nếu như thằng ranh trong giới thế tục này là người thông minh thì chắc sẽ không dám ngông nghênh và sẽ cút đi ngay lập tức, ít nhất còn có thể sống được mấy ngày.
Dù
sao thì chân khí vào cơ thể cũng mất một thời gian mới lấy mạng của hắn nên vẫn tốt hơn là giết chết tại chỗ?
"Nhược Dư! ", Phong Minh dường như người phải chịu uất ức nhìn về phía Tiêu Nhược Dư như muốn nói: "Cô nhìn xem! Vốn định tha cho thằng ranh này mà nó lại muốn tự tìm cái chết, vậy thì không thể trách tôi được nữa nhé".
Nhưng sau đó ánh mắt lại nhìn thẳng vào Tô Minh, nói: "Tự tìm cái chết ư? Tao muốn chết đấy, tao muốn bị bóp nát tim,
cắt đứt cổ, đập vỡ đầu đấy! Để tao nghĩ xem còn cách chết nào khác nữa không? Tao mong lắm rồi, Tô Minh! Mày muốn ban cái chết cho tao sao? Ha ha!
Phong Minh nghĩ đến cuối cùng không kìm nổi mà bật cười.
Trong giới thế tục luôn có những kẻ ngốc không biết trời cao đất dày là gì?
"Dì Cầm!", Tiêu Nhược Dư thấy sốt sắng nên chắn ở trước mặt Tô Minh rồi vội gọi dì Cầm, đồng thời đè nén giọng khuyên Tô Minh: "Tô Minh! Đừng xốc nổi nữa! Hắn cố ý ép anh ra tay đấy, đừng có mắc lừa”.
Dì Cầm trầm ngâm không lên tiếng nhưng khí tức đã khóa chặt Phong Minh.
Từ lúc Tô Minh chữa khỏi bệnh cho Tiêu Nhược Dư thì bà ta đã quyết định đứng về phía anh.
"Dì Cầm chắc chắn muốn làm như vậy sao?", sắc mặt Phong Minh lạnh lùng nhìn về phía dì Cầm, nói: "Dì muốn giúp người ngoài đối phó với người mình sao? Hay dì đã chuẩn bị sẵn đối mặt với màn báo thù của ông nội và nhà họ Phong của tôi?", Phong Minh nói mà không kiêng kị gì.
"Phong Minh! Hôm nay thôi đi!", dì Cầm lên tiếng.
.