Tóm lại, cực kỳ phức tạp.

Có một số châm là chuyển động ba vòng, có cái lại tám vòng, có cái lại là ngược chiều kim đồng hồ, có cái lại là thuận chiều kim đồng hồ, có cái lại cắm sâu ngập đến nửa kim, có cái lại như thể chưa cắm được xuyên qua lớp da.

Quái dị hơn là, theo sự chuyển động không ngừng của kim châm, có một luồng khí đục màu tím và đen bốc lên từ chỗ vết sẹo, rất nhạt nhưng quả thực có tồn tại.

Thời gian từ từ trôi đi.

Dần dần, Tiêu Nhược Dư không còn cảm thấy đau nữa, ngược lại, cảm thấy hơi ngứa, giống như thể vết thương đang lên da non vậy.

Thêm đó, cô ta cảm thấy từ chỗ vết sẹo dường như đang chảy máu.

Còn có cảm giác nóng rát.

Lúc bắt đầu cô ta nhắm chặt mắt nhưng qua một lúc cô ta không còn căng thẳng như trước nữa, từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt to tròn là hình ảnh đảo ngược của gương mặt Tô
Minh, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.

Thời gian tiếp tục trôi.

Đại khái khoảng một tiếng sau.

Cuối cùng Tô Minh thu lại châm.

"Trị liệu bước đầu đã xong, vết sẹo chưa biến mất hoàn toàn, vẫn còn vết mờ mờ, vết mờ này tôi sẽ cho cô Tiêu một ít thuốc bôi, sau khi bôi xong, nhiều nhất là ba ngày vết sẹo sẽ hoàn toàn biến mất", Tô Minh cất lời.

Nhưng Tiêu Nhược Dư lại như thể không nghe thấy gì, cô ta ngồi thẳng dậy, đi vào trong nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh có gương.

Sau đó!

"Ôi! trời ơi!!!", ở trong gương, cô ta dùng tay che miệng mình lại, nước mắt chảy ròng ròng.

Kích động đến mức toàn thân run lên.

Quả thực chưa khỏi hẳn, quả thực vẫn còn một chút dấu vết nhưng mà một chút đó có
thể bỏ qua, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phát hiện ra.

Thần kỳ nhất là, vết sẹo vốn dĩ lồi hẳn lên khỏi bề mặt da giờ đã không còn nữa.

Thần kỳ, không, phải nói là kỳ tích.

Kết quả còn tốt hơn gấp cả chục lần so với tưởng tượng của cô ta.

Không còn vết sẹo trên mặt nữa, gương mặt của Tiêu Nhược Dư đẹp hơn nhiều, làn da trắng nõn nà không tì vết như da em bé.

Kết hợp với ngũ quan tinh tế trên khuôn mặt, rất đẹp.

"Nhìn xong chưa? Xong rồi thì sau đây tôi sẽ trị liệu kiếm ý ứ đọng bên trong kinh mạch của cô", Tô Minh nói.

Tiêu Nhược Dư lúc này mới đi ra, hai mắt vẫn hoe đỏ.

"Cảm ơn, cảm ơn, Tô Minh, cảm ơn!", cô ta xúc động muốn chết, hận không thể xông lên tặng cho Tô Minh một nụ hôn,
Tô Minh đã cho cô ta một cuộc đời mới.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play