Cô ta quyết định đưa Tô Minh đi đến phòng ngủ ở hậu đường.
"Tiền bối ở lại, bởi vì lúc trị liệu cân yên tĩnh tuyệt đối, không thể bị người khác làm phiền, tiền bối ở lại phòng khách này canh giữ một lúc, trước khi tôi và cô
Tiêu đi ra thì đừng để con ruồi chui lọt", Tô Minh quay ra nói với không khí, rất nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt.
Dì Cầm xuất hiện trong không khí.
Rất kinh ngạc.
Tô Minh thế mà lại phát hiện được ra mình.
"Cậu thanh niên, nếu tôi không ở đó, ngộ nhỡ cậu hại cô chủ nhà tôi! ", dì cầm có vẻ không sẵn lòng.
"Nếu như tiền bối và cô Tiêu đến điếm này cũng không tin
được tôi vậy thì tốt nhất đừng để tôi chữa bệnh thì hơn".
Dì Cầm hơi giận.
"Tôi tin cậu Tô", Tiêu Nhược Dư vội vàng nói: "Dì cầm, dì ở lại phòng khách”.
Nói xong cũng không cho dì Cầm cơ hội để phản bác, dẫn theo Tô Minh đi qua trung viện về phía hậu đường.
Phía sau cánh cửa hậu đường là một căn phòng ngủ cực lớn, vô cùng xa xỉ, đến thảm lót cũng được làm từ da hươu cao cấp, đèn chùm và các thứ đèn khác đều là thuỷ tinh!
Một nhà vệ sinh siêu to khép kín đặt chiếc bồn tắm siêu to.
Bên trong phòng thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt, chiếc giường ngủ phải rộng đến ba mét, chăn ga đều được làm từ tơ lụa.
Chỉ hai chữ, xa xỉ.
Hơn nữa, diện tích căn phòng này lớn đến giật mình, còn to hơn cả tưởng tượng của Tô Minh.
.