"Hay! Hay lắm! Chết đi Tô Minh! Chết đi!”, người kích động nhất lúc này phải kể đến Công Tôn Thần.
Hắn hận nỗi không thể hét lớn câu này.
Hắn phấn khích đến nỗi máu như bắn ra ngoài! Hắn quá mừng! Bởi vì chiêu này của Dương trưởng lão chắc chắn có thể lấy mạng Tô Minh! Ha ha!
Còn đám Diệp Mộ Cẩn thì lo lắng cực độ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Thoắt cái!
"Xoẹt! !"
Một âm thanh chói tai truyền khắp viện võ đạo dường như bị kính thủy tinh cắt phải, tiếp đó là ánh sáng chói mắt phản chiếu lại.
Sau đó, tất cả mọi người trong viện võ đạo đều chấn động, kinh hãi suýt ngất đi.
Những đôi mắt trợn trừng như sắp nổ tung.
Họ nhìn thấy gì thế này? Kiếm quang mà họ tưởng có thể vô địch thiên hạ và chém đứt tất cả của Dương trưởng lão, không ngờ đã bị gãy vụn?
Không chỉ thế, kiếm quang còn bị nghiền nát thành những mảnh vụn màu trắng giống như một tờ giấy trắng bị xé tan tành?
Sao có thể như thế được?
Càng khủng khiếp hơn là quyền ấn của Tô Minh lại không tổn thất gì mà vẫn lao về trước.
Họ cảm giác như nhìn thấy một chiếc xe đạp đâm phải xe trọng tải lớn trên đường cao tốc, vậy mà xe đạp không hề hấn gì còn xe tải lại nát vụn.
Thật khó chấp nhận!
Có chết cũng không thể chấp nhận được hiện thực này!
Đến con tim cũng như muốn nổ tung!