*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vì sao...!vì sao Tô Minh không chết?
Tô Minh không phải là nên bị đâm đến nát nhừ cả người hay sao?
"Tim khác với người bình thường? Quả thực là bất ngờ.

Nếu đổi thành người khác sau khi chịu cú va chạm này của mày thì chỉ có nước chết.

Đáng tiếc, mày lại gặp phải tao", Tô Minh chỉ lùi lại một bước mà thôi, khoé miệng rỉ ra một dòng máu rất mảnh, là vết máu cho bị chấn động gây ra nhưng cũng chỉ là vết thương nhẹ.
"Sức mạnh của mày rất lớn,
khác với người thường, nhưng tao cũng vậy! Còn khoa trương hơn cả mày!"
Tô Minh từ trên cao nhìn xuống Thẩm chó hoang đang hấp hối.
"Độ cứng cơ thể của mày rất khủng khiếp, gân cốt máu thịt cũng rắn chắc, khác xa với người bình thường nhưng tao cũng vậy! Còn khoa trương hơn cả may!"
Tô Minh nói xong.

Thẩm chó hoang cười tuyệt vọng, quỳ trên mặt đất, sức sống dần dần tan đi.
Chết.
Trước khi chết quỳ xuống trước mặt Tô Minh, sau khi chết vẫn giữ nguyên tư thế quỳ đó.
Thẩm chó hoang chết rồi! Đó không phải người ngoài, là...!là...!là Thấm chó hoang của nhà họ Thấm mà cả Hoa Hạ này không có ai dám chọc vào đó!
Xung quanh, bầu không khí như thể bị đóng băng, tất cả mọi người có mặt không ai là không cảm nhận được sự rét lạnh đến thấu xương...
Tô Minh là loại sức mạnh ngang tàng cỡ nào? Có phải đã
đến mức vô địch rồi không? Là Chiến thần chuyển thế à?
"Khiến các vị thất vọng rồi", một giây sau, Tô Minh khẽ quay đầu nhìn về phía Cơ Khâm, Công Tôn Thần, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Thẩm Tịch: "Cậu Thẩm, hình như đến tận bây giờ anh cũng chưa gọi về cho gia đình để chào vĩnh biệt nhỉ, xem ra, anh phải mang theo chút tiếc nuối xuống địa ngục rồi”.

Rầm!
Thẩm Tịch quỳ phịch xuống
đất!
Dứt khoát quỳ xuống!
"Tha cho tôi, cậu Tô, anh...!anh đại nhân đại lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân như tôi,
.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play