Lúc này, Tô Minh không nhìn về phía Vu Minh mà đột nhiên ra tay.

Anh chỉ dùng một tay nắm chặt cổ áo Từ Chấn Dực rồi nhấc ông ta lên như nhấc một con gà con.

“Đừng… Đừng…”, Từ Chấn Dực kêu la thảm thiết, kinh hãi đến cực độ, thậm chí còn biến giọng.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, Tô Minh giơ tay lên rồi ném mạnh ông ta ra ngoài.

“Phụp…!”
, Từ Chấn Dực bị ném bay ra ngoài.

Hơn nữa, tốc độ bay quá nhanh, đâu có giống tốc độ của con người mà giống của viên đạn thì đúng hơn.

Có thể thấy, cú ném này của Tô Minh đáng sợ đến nỗi nào.

Trong nháy mắt… “Bụp…!”
, Từ Chấn Dực đập người lên trên vách tường ở góc phía đông nam của phòng lớn.

Mặc dù âm thanh không lớn nhưng tứ chi ông ta gãy nát, giống như toàn bộ xương trong cơ thể bị gãy tan, toàn thân đầy máu, thảm thiết vô cùng… Từ Chấn Dực chết rồi… Trong phòng lớn đều là sự im lặng, ai nấy đều kinh hãi đờ người ra.

Đây… Đây còn là người không?
Sức mạnh này đúng là của quái vật!

Tiếp đó Tô Minh dùng cách cũ giết chết mấy tên nữa của nhà họ Từ.

Còn Từ Viêm thì sợ vãi ra quần.

Đúng vậy, hắn ta đã bị dọa đến nỗi mất kiểm soát!
“Dường như sắp đến lượt mày rồi!”
, Tô Minh nhếch lông mày lên, nhìn về phía Từ Viêm đang với vẻ hoảng sợ.

Lúc này Từ Viêm không còn sức cầu xin, nỗi sợ khủng khiếp khiến hắn ta không kìm chế được.

“Bây giờ lại đi giết cả Từ Viêm nữa, vậy thì có bản lĩnh quái gì!
Có giỏi thì mày cứ đợi đấy!”
, khiến tất cả mọi người không ngờ tới là, lúc Tô Minh đi về phía Từ Viêm thì Vu Minh ở dưới sân khấu không ngừng la hét.

Một cậu chủ ăn chơi khét tiếng lại có lá gan đó sao?
Đúng là có chút bất ngờ!
Dù sao cũng là người nhà họ Vu, kể cả bình thường có ăn chơi thế nào hay có nhát gan đến mức nào thì đến lúc này vẫn phải vùng lên.

“Chẳng phải mày bảo tao gọi viện binh sao?
Giờ tao gọi đây!
Sẽ đến nhanh thôi!
Bây giờ mày lại đi giết Từ Viêm thì gọi gì là bản lĩnh”, Vu Minh cắn răng, sau đó ra sức gào hét.

Vu Minh cần thể diện!
Thể diện quá quan trọng với hắn ta!
Nếu như Từ Viêm chết thì kể cả viện binh đến băm Tô Minh thành trăm mảnh thì đã làm sao?
Cuối cùng thì Vu Minh vẫn không cứu được Từ Viêm mà!
Vì vậy hắn ta phải đánh cược, đánh cược với sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của Tô Minh!
“Được thôi!”
, trong ánh mắt Tô Minh toát lên vẻ bỡn cợt.

Anh không suy nghĩ gì mà gật đầu đồng ý luôn.

Tô Minh thật sự đồng ý rồi sao?
Thật không thể tin nổi!
Phải biết rằng, ba năm trước, chính Từ Viêm đã dùng đủ mọi cách để hành hạ Tô Minh.

Nhưng chính vì không diệt cỏ tận gốc được nên mới dẫn đến việc ba năm sau Tô Minh quay về trả thù.

Hiện giờ Tô Minh mạnh mẽ hơn, vậy mà lại cho Từ Viêm cơ hội sao?
Anh không giết chết Từ Viêm, lẽ nào không sợ sau này Từ Viêm sẽ báo thù?
Trần Chỉ Tình định nhắc nhở anh nhưng lời nói đến miệng rồi lại khó thốt ra, cô ta lẩm bẩm: “Liên quan đến mình sao?”
Cô ta nghĩ đến đánh cược giữa mình và Tô Minh.

Cô ta phải ngủ với Tô Minh… Nghĩ đến đây, cô ta đỏ ửng mặt, thậm chí còn không muốn lên tiếng nhắc nhở nữa… “Ngây thơ quá đi!”
, nếu như lúc này Tô Minh biết được suy nghĩ của Trần Chỉ Tình và mọi người thì nhất định sẽ lên tiếng chế giễu họ Tại sao vậy?

Bởi vì, trên thực tế Từ Viêm đã là người chết rồi, khác hoàn toàn với mình ba năm trước.

Mặc dù ba năm trước mình vô cùng thê thảm nhưng lúc bị chôn sống ít nhất vẫn còn là người sống, vẫn còn chút hơi thở.

Còn Từ Viêm, kể cả giờ được cứu đi thì cũng vô dụng.

Bởi vì trước đó, khi Tô Minh đi lên sân khấu thì anh đã vô tình dùng kim bạc làm cắt mạch đập trong cơ thể Từ Viêm, chính là để tránh xuất hiện điều ngoài ý muốn.

Bị cắt đứt mạch đập thì đã là người chết rồi.

Kể cả ai ra tay, kể cả thần tiên xuất hiện thì cũng không cứu sống được.

Còn tại sao lúc này Từ Viêm vẫn còn bình thường?
Bởi vì mạch đập bị cắt nhưng phải 49 tiếng sau mới xuất hiện những dấu hiệu của người chết.

Huống hồ, Tô Minh tin rằng, kể cả Vu Minh có gọi viện binh đến thì cũng vô dụng.

Ông già đã từng nói: “Tiểu Tô!
Bây giờ cậu đã là hậu kỳ của cảnh giới tông sư, sức chiến đấu thực tế còn cao hơn cảnh giới bình thường.

Cậu có thể xuống núi rồi!
Trong giới thế tục của Hoa Hạ, cậu đã là vô địch”.

Ngoài ra, Tô Minh còn có mấy chiêu tuyệt kỹ mà ông già cho.

Trong huyền giới của chính mình, Tô Minh còn có bùa hộ mệnh mà có thể thể liên lạc với ông già và khiến ông ấy đến cứu người ngay lập tức.

Nói một cách không khách khí thì kể cả Vu Minh có gọi tất cả những cường giả và gia tộc hùng mạnh nhất của Đế Thành đến thì cũng vô dụng.

Nếu như tất cả đã được định đoạt thì ‘chơi đùa’ với Từ Viêm chút cũng không sao.

Bây giờ cứ cho hắn ta chút hy vọng, sau đó khiến hắn ta rơi vào hố sâu tuyệt vọng… Thú vị đấy chứ, chẳng phải thế sao?
Điều này còn đáng sợ hơn cả cái chết, khiến người ta từng bước rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng.

Nhưng lúc này, thấy Tô Minh đồng ý thì Từ Viêm đang quằn quại đau đớn, lúc này liền ôm đầu, che đi ánh mắt mừng rỡ của mình.

“Tô Minh!
Bây giờ mày không giết tao thì mày sẽ phải hối hận!
Nếu như tao sống sót thì quãng đời còn lại tao sẽ báo thù mày như một con chó điên”, Từ Viêm như gào hét trong lòng.

Nhưng Từ Viêm không hề biết, giờ đây hắn ta đã là người chết.

Còn ở bên dưới sân khấu, Vu Minh không gào hét nữa, từ tận đáy lòng hắn ta thấy vui mừng và kích động… Hắn ta hận nỗi không thể ngửa mặt lên trời cười lớn, thậm chí còn không chờ được nữa.

Trước đó hắn ta đã gọi điện thoại cho ông nội bảo cho viện binh đến, nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán của hắn ta.

Sau khi ông nội biết hắn ta đang gây gổ với một tu giả võ đạo thì ông nội lại nói cho hắn ta, nhà họ Vu sẽ tận dụng mối quan hệ của mình để nhờ Diệp Mộ Cẩn của nhà họ Diệp đến cứu hắn ta.

Nhà họ Diệp?
Là ý gì đây?
Đây là một trong tám gia tộc lớn ở Đế Thành, hơn nữa còn đứng đầu trong tám gia tộc đó.

Một nhà họ Diệp có thể cân được mấy chục nhà họ Vu.

Nói ngay tu giả võ đạo, nhà họ Diệp còn bồi dưỡng hơn 300 tu giả võ đạo nữa.

Còn có tin đồn, phía sau nhà họ Diệp còn có thế gia võ đạo đến từ Huyền Linh Sơn.

Huyền Linh Sơn thuộc lãnh thổ Hoa Hạ nhưng vô cùng huyền bí.

Có rất ít người biết được sự tồn tại của nó, kể cả là Vu Minh cũng chỉ biết chút ít thôi.

Huyền Linh Sơn là nơi cư trú của thế gia võ đạo và tông môn võ đạo đã truyền lại hàng trăm, hàng ngàn năm.

Những thế gia võ đạo và tông môn võ đạo này đứng phía sau ủng hộ và khống chế một số gia tộc lớn ở Hoa Hạ.

Tất nhiên, có rất ít gia tộc lớn có thể dựa vào những thế gia võ đạo và tông môn võ đạo này.

Và cũng chỉ có nhà họ Diệp, là gia tộc đẳng cấp của Đế Thành mới có tư cách chứ nhà họ Vu thì đừng có mơ.

Hơn nữa, Diệp Mộ Cẩn cũng là nhân vật truyền kỳ.

Cô ta không chỉ có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, mà còn có tài năng võ đạo thiên bẩm.

Cô ta là một trong hai viên ngọc sáng nhất của Đế Thành.

Có tin đồn rằng, Diệp Mộ Cẩn đã được một tông môn võ đạo nào đó của Huyền Linh Sơn để ý đến và muốn nhận cô ta làm đệ tử.

Ở Đế Thành, cô ta là người tình trong mộng của rất nhiều cậu chủ của các gia tộc lớn nhưng không ai dám theo đuổi thật sự.

Bởi vì họ đều cảm thấy tự ti.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play