Sau một vài nhịp thở, chuyển động của Tô Minh đều vô cùng chuẩn xác, Tô Minh cõng Diệp Mộ Cẩn đến phía dưới thác nước, những bọt nước văng lên bắn vào trên người của Tô Minh cùng Diệp Mộ cấn, bởi vì đã là cuối thu nên cảm thấy hơi lạnh.
Tô Minh ngước mắt nhìn về phía trên, cảm thấy như mình đang đối diện với tấm vải trắng ba nghìn thước.
"Có cây mây", Diệp Mộ Cẩn nói.
Quả nhiên, hai bên thác nước, nhìn từ trên xuống dưới, có những cành cây mây mọc trong các kẽ đá liên tục rủ xuống, cuối cùng tạo thành bụi cây.
Tuy rằng bụi cây mây này không quá chắc chắn, nhưng Tô Minh cũng chỉ mượn chút sức lực mà thôi, vẫn có thể chịu được.
Anh di chuyển chân khí ở dưới chân, đầu gối khẽ khom xuống, rồi đột ngột lấy đà bật nhảy.
Cơ thể xoay tròn bay lên trên, hai chân của Tô Minh chạm vào tảng đá nhẵn bóng, một tay túm lấy một cành mây, còn tay kia mượn lực của tảng đá.
Trong đêm đen có thể thấy, Tô Minh đang cõng Diệp Mộ Cẩn, cơ thể nhanh chóng bay lên trên.
Thời gian khoảng hai, ba nhịp thô.
Tô Minh tiến lên khoảng độ 30 mét.
"Chính là nơi này", Tô Minh đột nhiên hét lên, cả người lao
thẳng về phía thác nước, sải bước càng tăng thêm.
Phịch!
Âm thanh Tô Minh cùng Diệp Mộ Cấn tiếp đất một cách an toàn.
Quả nhiên, phía sau thác nước thật sự có một hang động.
Hang động không quá lớn, nhưng rìa mép vô cùng sạch sẽ và nhẵn bóng do được thác nước bào mòn lâu ngày.
Tô Minh đặt Diệp Mộ Cấn xuống.
Anh đứng dậy và nhìn vào phía bên trong hang động.
Hang động rất sâu.
Còn có một chút lạnh lẽo.
Nếu cảm nhận kỹ, dường như từ trong ra ngoài toả ra một luồng linh khí dày đặc.
Quả nhiên ở đây có linh tuyền.
Tô Minh và Diệp Mộ Cẩn cùng nhau đi vào bên trong hang động.
Phải đi khoảng 50 mét mới tới đáy hang.
Cuối hang chính là một cái
hồ nước tự nhiên.
Ngoại trừ một lần vào nửa năm trước, còn những lần khác, linh tuyền ở đáy hồ đều không dâng lên, cho nên hiệu quả cũng không tốt.
"Tôi hiểu rồi", Tô Minh gật đầu.
"Anh cẩn thận một chút", Diệp Mộ Cẩn có chút lo lắng: "Hiện tại, cái hồ này chỉ có một mình tôi đi vào, mà tôi cũng
không biết quá nhiều về nó, làm không cấn thận có thể gặp nguy hiểm, ngàn vạn lần không nên để xảy ra sơ suất".
Sự tồn tại của linh tuyền, chỉ có Diệp Mộ Cấn và bố Diệp Thông Bình cùng ông nội biết, nhưng võ đạo của bố yếu kém, đã quá tuổi tu luyện võ đạo từ lâu, tâm tư cũng không đặt vào võ đạo nữa, cho nên không muốn mạo hiểm để tu luyện trong hồ.
Còn ông nội càng không cần phải nói, nếu không phải Tô Minh cứu giúp thì một năm trước đã chết rồi, bây giờ vẫn ở tại nhà họ Diệp, noi nào cũng không đi được.
"Yên tâm đi", Tô Minh gật đâu, giây kê tiếp thân thế khẽ động, tiến vào trong hồ.
.