*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Húc Họa tỉnh lại khi trời đang vào lúc hoàng hôn.

Ngoài cửa sổ, một hồ sen xanh ngắt đập vào mắt, chuồn chuồn la đà nghịch nước, ánh tà dương đưa tình, con ngươi đen nhánh của nàng như được nhuộm ấm bởi sắc chiều. Húc Họa thử cử động, cảm thấy thân thể nặng nề hơn trước rất nhiều, tay chân không chút sức lực.

Theo lý thì không nên như thế.

Nàng cúi đầu, bỗng phát hiện bàn tay đặt trên gối… béo ục béo ịch.

Húc Họa sờ sờ mặt mình… Hay rồi, to gấp đôi người thường.

Mẹ nó!!

Nàng gượng chống tay ngồi dậy xuống giường, khá lắm, một bắp đùi của thân thể này còn to hơn cả eo nàng lúc trước…

Húc Họa vỗ vỗ trán, tâm trạng tệ hại đến cực độ, gương ở ngay bên cạnh cũng không dám nhìn. Cơ thể này là thế nào, làm sao lại trở nên béo đến vậy!?

Nàng tiện tay nhặt ngoại bào phủ lên người, song ngoại bào bằng lụa mỏng như cánh ve, tựa làn nước ôm lấy cơ thể đi một bước, đất chấn động của nàng.

Hình ảnh mỹ miều tới mức không nỡ nhìn.

Húc Họa đưa hai tay ôm đầu, mất cả buổi mới dứt ra khỏi sự đả kích có tính hủy diệt tầm cỡ này. Sau khi tỉnh hồn lại, nàng đẩy cửa ra ngoài. Đang lúc chạng vạng, các nông dân đang bận rộn lùa dê bò về chuồng, gà vịt cũng líu ríu tự trở về ổ, huyên náo cả con đường.

Ráng chiều lãng đãng, khung cảnh như một bức tranh.

Húc Họa đứng ở cửa ra vào, im lặng ngắm nhìn mọi thứ, ngay cả nỗi nghi hoặc vừa được khởi tử hồi sinh cũng phai nhạt mất.

Sau lưng bỗng nhiên có người nhẹ giọng gọi nàng: “Họa Họa?”

Húc Họa quay đầu lại, người vừa gọi nàng là một người phụ nữ ăn mặc trang nhã, tay xách giỏ rau đan bằng trúc. Có người đứng ngay sau lưng mà nàng không phát giác được! Nàng bỗng nhận ra, sức mạnh thần thức của mình đã suy yếu chẳng còn chút gì.

Người phụ nữ tiến lên sờ sờ đầu nàng, “Họa Họa, đói bụng rồi sao? Để mẹ đi nấu cơm, hôm nay làm món cá chưng Họa Họa chúng ta thích nhất nhé.”

Húc Họa sinh ra một cảm giác hoang đường khó thể diễn tả, nàng tránh né bàn tay của người phụ nữ, hỏi: “Hiện giờ là năm nào?”

Người phụ nữ lộ vẻ kinh ngạc, “Họa Họa, hiện giờ là năm Thái Bình thứ bốn trăm…”

Húc Họa lắc đầu, hỏi lại: “Theo Tiên lịch là năm gì?”

Người phụ nữ ngơ ngác, Húc Họa cảm thấy không cần hỏi nữa. Nơi này không phải là tiên vực ma cảnh rồi, cũng phải, ngoại trừ phàm nhân, ở đâu ra loại cảnh tượng chiều xua gia súc về nhà thế này chứ.

Thấy nàng ăn nói hành động khác thường, trong mắt người phụ nữ không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi. Húc Họa đương nhiên nhìn ra ngay, liền nhẹ giọng trấn an: “Mẹ đừng kinh ngạc, trước đó con luôn chìm trong u tối, hôm nay bỗng nhiên tỉnh táo lại cho nên mới hỏi như vậy.”

Người phụ nữ mừng rỡ, “Con gái của mẹ! Con si ngốc mười lăm năm rồi, chẳng lẽ ông trời thương xót Kỷ gia chúng ta, giúp con khôi phục thần trí sao?”

Si ngốc mười lăm năm… Húc Họa nghẹn lời, đành qua loa tìm cớ lấy lệ: “Mẹ, mặc dù thần trí tỉnh táo rồi, nhưng con lại quên gần hết chuyện trước kia.”

Người phụ nữ nắm tay kéo nàng vào nhà, “Con gái ngoan, miễn con tỉnh táo là mẹ yên tâm. Hôn nhân của con hỏi tới bàn lui nhiều lần như vậy vẫn chưa chốt được, bây giờ không cần lo nữa rồi.”

Cái gì cơ?!

Húc Họa như bị sét đánh, trong nhà thờ Quan Âm Bồ Tát, người phụ nữ vội vàng kéo nàng tới quỳ xuống trước tượng Bồ Tát, Húc Họa bất đắc dĩ đành phải dập đầu.

Người phụ nữ ra rả nói không ngừng, kể lể mười năm năm qua một mình nuôi dưỡng nàng vất vả thế nào.

Húc Họa hỏi: “Con không có cha à?”

Người phụ nữ lộ vẻ buồn bã, hồi lâu sau mới đáp: “Lúc đó mẹ mang thai, ai ngờ lại hoài thai đến tận ba năm. Trên trấn đàm tiếu chỉ trỏ lung tung, về sau bà nội con… ghét bỏ con… cho rằng mẹ là đồ xui xẻo, cho nên bắt cha con cưới người khác, mẹ con ta giờ không sống cùng ông ấy.”

Đầu óc Húc Họa như ngập trong sương mù, nàng sống lại, ký ức về Họa Thành vẫn hoàn hảo không sứt mẻ chút gì, nhưng sống lại trong một hộ gia đình phàm nhân, ngoài ra còn si ngốc suốt mười lăm năm là chuyện quỷ quái gì đây?

Đã qua mười lăm năm? Hay là linh hồn nàng vừa nhập vào thể xác này? Không đúng, hương hoa quế trên người nàng vẫn như hình như bóng, tại sao vẫn là thể chất Ma khôi chứ?

Người phụ nữ thấy thần sắc nàng thay đổi liên tục, bất an nói: “Họa Họa, mẹ đi tìm đại phu kiểm tra thêm cho con nhé? Khi nào con khỏe hơn, chúng ta có thể đi thăm hỏi cha và bà nội của con…”

Húc Họa vốn chẳng nghe lọt tai câu nào, chỉ tùy ý gật đầu phụ họa.

Người phụ nữ lập tức ra ngoài gọi đại phu, Húc Họa cúi đầu, phát hiện trên cổ có đeo một mặt dây phỉ thúy, nàng chạm tay vào nó, nghiến răng gọi: “Thần Ma Chi Tức.”

Thần Ma Chi Tức run bắn, giả bộ không đủ linh lực, chỉ hơi nảy lên, phát ra một quầng sáng xanh lục nhàn nhạt.

Thấy pháp bảo yếu ớt đáp lại, Húc Họa đành chấp nhận hiện thực, đi tới đứng trước gương đồng. Mặt gương lờ mờ phản chiếu bóng dáng một nữ nhân béo múp. Nàng nhéo nhéo cái cằm nọng của mình, lẩm bẩm: “Rốt cuộc là kẻ nào hồi sinh ta vậy? Tại sao hồi sinh rồi lại bỏ mặc? Đừng nói là vì ta trưởng thành trông tệ hại quá mức…”

Thần Ma Chi Tức chớp tắt nhẹ nhè, vẫn không lên tiếng… Bị bỏ mặc là bởi vì người hồi sinh nàng… đã bế quan vài chục năm rồi…

Nó đang do dự, một mặt cảm thấy không thể phản bội chủ cũ, nhưng mặt khác lại không thể chống lại khế ước. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nó vẫn đánh tin cho Thiên Cù Tử. Nếu Húc Họa biết được, thế nào cũng xay nó thành bột hòa với nước làm thuốc cho mà xem… Nó âm thầm rơi lệ…

_________oOo_________

Khổ Trúc Lâm.

Đại trận Liên Hành hộ sơn vốn có thể ngăn cản tất cả mọi pháp thuật xâm nhập, nhưng Thần Ma Chi Tức có khế ước với Thiên Cù Tử, cho nên Liên Hành tận tụy với trách nhiệm liền tiếp nhận một tia thần thức của nó vào.

Thiên Cù Tử vẫn luôn bế quan ổn định tu vi rốt cuộc nhận được tin từ Thần Ma Chi Tức.

“Nàng ấy tỉnh rồi.”

Thiên Cù Tử mở mắt ra, bốn phía vẫn tối tăm lạnh lẽo.

Mùi thanh lãnh của rừng trúc theo gió luồn vào phòng, quấn quýt lấy từng lọn tóc và tay áo của chàng. Sau mấy lần kiềm chế, cuối cùng chàng vẫn không nhịn được, khống chế Thần Ma Chi Tức làm theo ý mình. Thần Ma Chi Tức lộ bộ mặt khổ sở ‘biết rồi biết rồi’, rồi nhanh chóng vận phép dùng ánh sáng truyền hình ảnh.

Khuê phòng bày biện đơn sơ, Húc Họa đang đứng trước gương đồng, mặt u ám dò xét thân hình của mình.

“…” Thiên Cù Tử nhíu mày… Hình như hơi béo… Mà thôi béo cũng tốt, khỏi ỷ đẹp làm khổ người khác, gây thêm sóng gió.

Thần Ma Chi Tức nhìn Thiên Cù Tử chằm chằm, thấp thỏm không thể tả. Cũng như tính cách của mình, Thiên Cù Tử thi triển thuật pháp luôn lấy cẩn thận làm đầu, không cho phép bất cứ sai sót nào. Chính là nó cố ý rót thêm linh lực vào linh thai của chủ nhân, làm dáng người nàng hơi biến dạng, nhưng như vậy sẽ có thể tạm thời đẩy lùi mấy ý tưởng xấu xa của lão nam nhân cô đơn này chứ nhỉ? Haiz, nếu Thiên Cù Tử thật sự muốn lôi Khôi thủ nhà nó ra xxx này xxx nọ, nó biết làm thế nào bây giờ?

Cũng may Thiên Cù Tử chỉ nhìn chằm chằm Khôi thủ nhà nó thôi chứ không có thêm mệnh lệnh gì khác.

Húc Họa cũng đang quan sát bóng mình trong gương, hiển nhiên có ai đó đã dùng Thần Ma Chi Tức hồi sinh nàng. Nhưng linh thức và thân thể của nàng, phàm nhân há có thể tùy tiện thai nghén ra sao? Tất nhiên sẽ tốn thời gian và linh lực cực lớn.

Chẳng lẽ về sau vị cao nhân kia không kiên nhẫn nổi nữa, thúc giục toàn bộ sức mạnh của Thần Ma Chi Tức, khiến nó cạn kiệt linh lực, mà thân thể của nàng cũng bởi vì quá nhiều linh lực nên… bành trướng?

Cứ thế thành ra bây giờ thần thức của nàng yếu ớt hệt như của phàm nhân, Thần Ma Chi Tức cũng không còn đủ linh lực để tẩm bổ cho linh thức của nàng nữa.

Húc Họa nhẹ nhàng vuốt ve Thần Ma Chi Tức, tuyệt thế thần khí luôn hăng hái ngất trời chỉ hơi nóng lên đáp lại chủ cũ.

Nàng luôn thích cái đẹp… bây giờ bị biến thành như thế… e rằng phải mất một thời gian mới tiếp nhận được hiện thực. Thiên Cù Tử vắt óc suy nghĩ thật lâu vẫn không rõ mình phạm sai lầm chỗ nào, đành buộc bản thân lệnh cho Thần Ma Chi Tức ngừng truyền hình ảnh, thông qua trận Liên Hành tuyên bố xuất quan.

Vẻ ngoài thay đổi, nhưng thần thức vẫn là nàng. Biết nàng đã tỉnh, chàng đương nhiên không thể tĩnh tâm nữa, tiếp tục bế quan cũng vô ích.

Tái Sương Quy đương nhiên là người quan tâm chàng nhất, lại lôi Quân Thiên Tử tới bắt mạch cho chàng, biết được tu vi chàng đã không còn trở ngại gì thì mới thở phào.

Ông thật sự không mong vào lúc tuổi già mà đứa đệ tử mình ỷ lại vào cả nửa đời lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thiên Cù Tử biết ông lo lắng nên cũng để mặc ông lăn mình tới lui. Đến khi đêm xuống, chàng rốt cuộc không nhịn được nữa, lại thúc giục Thần Ma Chi Tức. Thần Ma Chi Tức tỏ ra khá miễn cưỡng, chủ nhân đã thức tỉnh, nó đương nhiên không muốn làm gian tế, nhưng bị khế ước ràng buộc, nó không thể từ chối.

Một lát sau, Thiên Cù Tử nhận được hình ảnh Thần Ma Chi Tức truyền tới. Húc Họa đang ngồi trước bàn, trước mặt là một đĩa cá chưng.

Thiên Cù Tử ích cốc quá lâu, đã không còn mường tượng được mùi vị của đồ ăn; nhưng Húc Họa lại mắt sáng rỡ, nhìn chòng chọc đĩa cá. Nàng vừa nuốt nước miếng vừa sờ sờ phần bụng mỡ lồi ra của mình, lát sau lại đưa xuống nhéo nhéo đùi, cuối cùng nàng đập bộp đũa xuống bàn, đứng dậy đi mất.

Thiên Cù Tử cố gắng kiềm chế, song rốt cuộc vẫn hơi nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười.

Hôm sau, Húc Họa tỉnh dậy đúng vào đầu giờ Mão (5h sáng), tối qua Nước Mắt Thần Nữ và máu dâm xà không hề phát tác lần nào, thân thể chỉ hơi bủn rủn, tựa như đào mật chín mọng chỉ chờ người vừa ý tới hái thôi. Nhưng cảm giác chờ mong dịu dàng dai dẳng này có thể nói là khá dễ chịu.

Doanh Trì sử dụng Nước Mắt Thần Nữ và máu dâm xà là vì hiệu lực của hai thứ này cực kỳ bá đạo ngoan cố, cũng thuộc hạng khó giải nhất. Nhưng bây giờ hiệu lực của chúng lại suy yếu đến mức này, thật sự khiến người ta phải kinh ngạc.

Húc Họa thắc mắc mãi không thôi, nhưng nói cho cùng thế này cũng không phải là gì chuyện gì xấu.

Nàng ngồi trước gương, trên bàn trang điểm chẳng có được bao nhiêu món son phấn, có lẽ do nàng trước kia không cần đến mấy thứ này. Không bột đố gột nên hồ, nàng không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng tân trang lại tóc tai mặt mũi cho mình với những gì có trong tay. Xong xuôi nàng lại lục tủ tìm cho mình một bộ quần áo để thay.

Đến khi trời hừng sáng, mẹ nàng cũng thức dậy. Mẫu thân nàng họ Phan, tên đầy đủ là Phan Quỳnh Chi. Thấy Húc Họa bận rộn thử quần áo, bà nở nụ cười, “Ừ, nên ăn mặc tử tế một chút, như thế cha con với bà nội gặp cũng vui vẻ hơn.”

Húc Họa khẽ cười, cảm giác có mẹ ở bên cạnh càm ràm này quả thật mới mẻ vô cùng, “Rõ ràng là bị đuổi ra khỏi nhà, sao còn muốn lấy lòng bọn họ vậy?”

Phan Quỳnh Chi thoáng sững người, sau đó liền khuyên nhủ nàng: “Họa Họa, con đừng hận bọn họ, dẫu gì cũng là thân nhân ruột thịt của con…”

Húc Họa khoát tay, “Con đâu có hận thù gì bọn họ, người nên hận hẳn là mẹ mới đúng.”

Phan Quỳnh Chi ngậm ngùi nói: “Hận để làm gì, nhiều năm như vậy, hai mẹ con chúng ta vẫn sống ổn đến giờ này đấy thôi. Họa Họa, sinh ra làm nữ giới đã là số khổ rồi, con phải nhớ kỹ, nhường nhịn có thể giải quyết mọi chuyện, sống lương thiện luôn được hồi báo tốt.”

Húc Họa cười khẽ, “Con biết rồi thưa mẹ.”

Phan Quỳnh Chi chọn một cuộn tốt nhất trong số vải mình tự tay dệt, lại bắt hai con gà mái luôn để dành không dám ăn, không nỡ để Húc Họa ôm mà tự mình ôm, dẫn nàng đi tới nhà chồng hiện giờ.

Trượng phu của Phan Quỳnh Chi tên là Kỷ Hàn Chương, được xem là một người có học vấn nổi danh ở trấn Tiên Trà, lúc trước từng thi đậu tú tài, đáng tiếc thời vận không đủ, tiền bạc thiếu thốn, đành mở trường tư thục trên trấn dạy học kiếm sống qua ngày. May mà trấn Tiên Trà không có được bao nhiêu học vấn cao, vì vậy dưới tay ông ta có không ít học sinh, làm Kỷ gia cũng được xếp vào hàng giàu có sung túc.

Húc Họa đi theo Phan Quỳnh Chi, cuốc bộ chừng tám dặm rốt cuộc cũng tới được trấn trên. Mồ hôi tuôn như tắm, mệt lả người nhưng nàng vẫn cố nhịn… cơ thể này cần vận động nhiều một chút, bằng không làm sao gầy đi được!

Hai mẹ con đi một mạch tới thẳng nhà của Kỷ Hàn Chương, trước mặt họ là một tòa nhà to lớn, cửa sơn đỏ son, tường viện cao ngất, vài nhành đào treo quả xanh thò ra ngoài tường như muốn khoe khoang sự thịnh vượng của chủ nhà.

Phan Quỳnh Chi bước lên, sau một lát do dự, cuối cùng cũng quyết tâm cầm vòng cửa* gõ nhẹ.

*Khuyên kim loại gắn trước cửa, thường dùng để gõ cửa



Chỉ chốc lát sau liền có người ra mở cửa, nhìn quần áo biết ngay là nha hoàn. Nha hoàn vừa nhìn thấy Phan Quỳnh Chi, lập tức nhăn mặt nhíu mày, “Lại là bà, tới làm gì? Đã nói với bà bao nhiêu lần rồi, lão gia không rảnh!”

Phan Quỳnh Chi vội vàng nói: “Xuy Trúc, cô làm ơn báo với lão gia một tiếng rằng Họa Họa của chúng ta đã khôi phục thần trí rồi! Không chỉ nói chuyện rõ ràng mà hành vi cử chỉ cũng giống người lắm!”

Húc Họa suýt bật cười, không nói tới nửa câu đầu, nhưng còn nửa câu sau, cái gì mà ‘hành vi cử chỉ cũng giống người’ chứ?

Quả nhiên, nha hoàn tên Xuy Trúc kia vừa nghe xong liền liếc nhìn Húc Họa đứng bên cạnh, mỉa mai: “Giống người? Con heo vừa mổ thịt hôm qua còn nhẹ cân hơn cô ta đấy. Bà vẫn mau về giùm đi, mắc công phu nhân nhìn thấy, chúng ta lại bị nghe mắng.” Dứt lời nàng ta dợm đóng cửa.

Phan Quỳnh Chi cuống quýt vịn cửa lại, “Xuy… Xuy Trúc, ta có mang theo hai con gà với một cuộn vải tới đây, gà để hầm canh bồi bổ thân thể cho lão thái thái, còn cuộn vải để may cho lão gia bộ y phục, màu sắc hoa văn đều làm theo sở thích của ông ấy đấy…”

Xuy Trúc không kiên nhẫn đuổi bà, “Rồi rồi, mau đi đi!” Dứt lời nàng ta liền đóng sầm cửa lại.

Phan Quỳnh Chi xoay người lại, lúng túng cười nói: “Họa Họa, hôm nay cha con không có nhà, chúng ta về trước vậy, lần khác mẹ lại dẫn tới.”

Húc Họa không theo đường cũ trở về mà đi lên sườn núi Linh Tuyền, Phan Quỳnh Chi bất an gọi: “Họa Họa?”

Húc Họa đảo mắt nhìn qua tòa nhà của gia đình họ Kỷ dưới chân núi, bỗng nhiên hỏi: “Mẹ thật sự thích ông ta đến vậy sao?”

Phan Quỳnh Chi ngớ người, “Cái gì?”

Húc Họa hỏi lại: “Kỷ Hàn Chương, mẹ thật sự thích ông ta đến vậy?”

Phan Quỳnh Chi cụp mắt, không hề nhìn về phía tòa nhà ngói xanh tường son kia, “Họa Họa… Cha con học rất giỏi, con không biết đâu, ông ấy là tú tài, khắp trấn ông ấy là người làm thơ hay nhất…”

Húc Họa quay đầu nhìn bà chằm chằm, “Nếu con có cách khiến ông ấy trở lại bên cạnh mẹ, mẹ có nguyện ý không?”

Lúc nói lời này, đồng tử nàng đen hun hút, tựa như vực sâu không đáy. Phan Quỳnh Chi không tự chủ được rùng mình một cái, càng thấp thỏm dữ hơn, “Họa Họa?”

Húc Họa chỉ tay về một hướng, “Ba ngày sau vào giờ Tý (23h – 1h đêm), gió Đông Nam thổi mạnh, nơi này sẽ xảy ra hỏa hoạn, lửa nhất định cháy lan tới Kỷ gia, nhưng bọn họ sẽ có đủ thời gian thoát ra ngoài. Quan phủ nóng ruột dập tắt lửa trên núi, sẽ không rảnh lo cho tòa nhà kia, mặc cho Kỷ gia bị lửa thiêu rụi, bằng không sẽ thêm nhiều hộ gặp nạn hơn. Lão thái thái tin Phật chứ? Bây giờ tìm hai vị đại sư lần lượt tới gõ cửa nhà họ nói bóng nói gió mấy lời, mẹ sẽ nhanh chóng có thể trở về.”

Thiên Cù Tử vừa luyện chữ vừa lưu ý diễn biến bên Húc Họa, nghe vậy liền ngạc nhiên vô cùng. Trấn Tiên Trà tuy cách Âm Dương viện rất xa, nhưng nói thế nào cũng vẫn thuộc địa phận của Âm Dương viện, sao có thể tùy nàng làm bậy?

Sắt mặt Phan Quỳnh Chi lập tức tái mét, “Họa Họa! Sao con có thể nghĩ ra biện pháp ác độc như vậy? Bọn họ là người thân ruột thịt của con đấy! Nước lửa vô tình, ngộ nhỡ bọn họ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, con sẽ không tránh khỏi cắn rứt lương tâm cả đời.”

Húc Họa cười nhạt, “Biện pháp đó đơn giản nhất, nhưng mẹ không đồng ý, vậy đành phải tốn công hơn một tí vậy.”

Khóe mắt Phan Quỳnh Chi đã ngập nước, “Họa Họa, có phải con bị ma nhập không, tại sao lời con nói mẹ nghe chẳng hiểu gì hết vậy…”

Húc Họa nắm tay bà, cảm giác được bà đang run rẩy bèn vỗ nhè nhẹ lên lưng bà, “Mẹ, con vẫn rất ổn.”

Hai người về đến nhà, tuy tâm trạng hết sức ủ dột song Phan Quỳnh Chi vẫn vào bếp nấu cơm cho Húc Họa.

Húc Họa ngồi trong phòng, bụng đầy tâm sự. Nàng sống lại một cách vô cùng bí ẩn, theo lý, người cứu nàng rất có thể là Thiên Cù Tử, lúc đó y cũng ở hiện trường, và y thừa bản lĩnh làm chuyện này.

Nhưng nàng và lão thất phu kia chỉ gặp nhau được hai lần, hơn nữa lần nào cũng chia tay trong khó chịu, chỉ thiếu điều trở mặt đánh nhau nữa thôi. Nếu thật sự là y cứu nàng, e rằng sẽ nắm chặt nàng để khống chế tộc Ma khôi chứ không phải vứt nàng ở một thôn làng hẻo lánh thế này.

Hiềm nghi thứ hai là Doanh Trì, hắn cũng có mặt khi nàng chết, và cũng đủ khả năng cứu nàng. Nhưng dựa vào tính cách của hắn, bây giờ nàng hẳn phải ở trên giường hắn, bị hắn làm đủ trò biến thái mới đúng, mặc kệ nàng có tri giác hay không.

Húc Họa nghĩ mãi mà không rõ, vừa rồi trên đường lên trấn trên, nàng một mực lưu ý xem xung quanh có trận pháp theo dõi nào không, thậm chí còn kiểm tra khả năng cái trấn này chỉ là một ảo giác. Thế nhưng nhìn tới nhìn lui, nơi này vẫn chỉ là một thôn trang bình thường, ngoại trừ hơi hẻo lánh thì hoàn toàn chẳng có chỗ nào khác thường.

Nàng xuống bếp, lục trong giỏ lấy ra ít rau củ cho vào nồi, “Mẹ, con ăn cái này là được rồi.”

Phan Quỳnh Chi vội gạt đi, “Như vậy sao được?! Con chỉ vừa tỉnh lại, người còn yếu…”

Húc Họa suýt cười thành tiếng, “Mẹ!” Còn tẩm bổ nữa thì thành heo thật đấy!

Thế là đến giờ cơm Thiên Cù Tử chỉ thấy một bàn toàn đồ chay thanh đạm, có duy nhất một chén thịt kho tàu là đồ mặn. Húc Họa nhìn vừa nhìn chằm chằm chén thịt vừa từ tốn húp canh gắp rau ăn…

Phan Quỳnh Chi ở bên cạnh lộ vẻ mặt lo lắng, “Họa Họa, con béo chỗ nào chứ? Dáng người như thế mới phúc hậu, mắn đẻ đấy! Nào, ăn cục thịt này đi!”

Húc Họa ngăn đôi đũa đang gắp cục thịt của bà lại, không khỏi nuốt nước miếng cái ực. Mẹ nó, rốt cuộc là kẻ nào táy máy tay chân lên Thần Ma Chi Tức hả?! Không giết chết ngươi bà đây thề không làm Ma khôi nữa!

Ăn cơm xong, Phan Quỳnh Chi theo thường lệ định ra ngoài nhận việc, kỹ thuật thêu thùa của bà khá tốt, lại chăm chỉ chịu khó nên trước giờ luôn dựa vào việc may vá giặt giũ thuê để nuôi sống hai mẹ con.

Song Húc Họa lại bảo: “Từ hôm nay đừng đi nữa, mẹ theo con, con dạy mẹ cách hít thở điều tức.”

Phan Quỳnh Chi ngẩn tò te, ngay cả Thiên Cù Tử cũng nhíu mày… Lúc đó vì muốn tránh sự chú ý của người khác, chàng đã cố ý chọn một nơi yên bình vắng vẻ, Phan Quỳnh Chi cũng không hề có linh căn, học hít thở điều tức để làm gì chứ?

Húc Họa để Phan Quỳnh Chi ngồi xuống giường mình, nhẹ nhàng áp tay vào bụng dưới bà, thật sự dạy bà cách hít thở điều tức. Phan Quỳnh Chi không có linh căn, không thể thu nạp linh khí, cho nên Húc Họa phải dẫn dắt thật chậm rãi, từ từ đưa linh lực tự thân vào cơ thể bà.

Nàng vừa mới tỉnh lại, linh lực ít ỏi vô cùng, cho nên chỉ chốc lát trên mặt đã lộ vẻ mệt mỏi.

Nhưng chỉ chút linh lực này cũng mang lại lợi ích không nhỏ cho Phan Quỳnh Chi, người bà tuôn mồ hôi như mưa, cầm khăn tay lau sơ liền thấy loang lổ vết bẩn.

Phan Quỳnh Chi giật nảy mình, “Đây là… Họa Họa!”

Húc Họa phất phất tay, “Linh khí đúc thể, có khả năng loại trừ vật bẩn trong người, mẹ không cần lo lắng. Loại công pháp này là con được tiên nhân nhập mộng dạy dỗ, có thể kéo dài tuổi thọ đấy.”

Phan Quỳnh Chi nửa tin nửa ngờ, nhưng bây giờ cả người bẩn đến không chịu được, đành đi múc nước tắm rửa trước.

Húc Họa giang tay nằm ngửa ra giường, ngủ thiếp đi.

Thiên Cù Tử bất giác giơ tay ra muốn chạm vào hình ảnh của nàng lơ lửng trong không trung. Thần Ma Chi Tức hiển nhiên không ngờ nên run bắn, hình ảnh lập tức dịch về phía sau. Thiên Cù Tử bình thản thu tay lại như không có chuyện gì, song sắc mặt lại ửng đỏ.

Húc Họa đốc thúc Phan Quỳnh Chi tập luyện mỗi ngày, số linh khí ít ỏi đến đáng thương trong người gần như độ cho bà cả.

Thừa dịp bà luyện công, Húc Họa lôi hết số vải bà dệt ra, đưa kéo cắt xoèn xoẹt may vài bộ xiêm y. Không có đồ giữ mép vải, nàng tuột luôn Thần Ma Chi Tức xuống làm vật chặn vải. Khi Thiên Cù Tử lại lần nữa nhìn trộm thì một lọn tóc của nàng vừa hay rủ xuống lướt trên Thần Ma Chi Tức.

Làm chàng nhớ tới đêm đó trong uyển các dành cho khách, tóc nàng thấm đẫm hương hoa quế.

Húc Họa cắt vải vô cùng thuần thục, xe chỉ luồn kim càng điệu nghệ hơn. Cô gái áo vải ngồi may xiêm y, hoàn toàn không giống hình tượng Khôi thủ Ma khôi mà giống một vị tiểu thư khuê các dịu dàng hơn.

Phan Quỳnh Chi đi tới, đặt một chén chè lên bàn, thấy con gái chăm chú thêu may lại nổi lòng từ mẫu, yêu thương nói: “Con ta trưởng thành rồi, cũng nên ăn mặc tử tế một chút. Ngày mai mẹ sẽ dẫn con lên trấn trên mua vài bộ, thêm ít son phấn nữa.”

Húc Họa vẫn không ngẩng đầu lên, “Dáng người con như vậy mặc cái gì chẳng được, may cho mẹ đấy!”

Phan Quỳnh Chi vui mừng vì con gái có hiếu xong lại càng thêm đau lòng, “Mẹ đâu cần, đồ may năm ngoái vẫn chưa mặc hết kìa!”

Húc Họa không nói thêm gì nữa, mũi kim trong tay vẫn liến thoắng không ngừng.

Thiên Cù Tử bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Trưởng tộc ngươi biết thêu thùa may vá?” Đương nhiên là hỏi Thần Ma Chi Tức.

Thần Ma Chi Tức khì mũi khinh thường, bắt đầu khoe khoang: “Trưởng tộc nhà ta thông tuệ vô song, có cái gì mà không biết chứ?”

Thiên Cù Tử trầm ngâm: “Là châm pháp của Phi Châm phường.” Phi Châm phường là tú phường chuyên về đan dệt may vá của Tiên môn, thuật dùng kim của họ vô cùng nổi tiếng.

Thần Ma Chi Tức hiển nhiên vô cùng yêu thích chủ cũ của mình, đắc ý nói: “Lúc còn nhỏ Khôi thủ nhà ta từng ở Phi Châm phường học tập một thời gian.”

Thiên Cù Tử nhanh chóng bắt được trọng điểm, “Phi Châm phường không thu đệ tử ngoại môn, là học trộm đúng không?”

Thần Ma Chi Tức lập tức thẹn quá hóa giận, “Là dựa vào bản lĩnh học được, trộm cái gì mà trộm!”

_________oOo_________

Xiêm y Húc Họa may có kiểu dáng đơn giản nhưng trang nhã, Phan Quỳnh Chi được linh khí tẩm bổ mấy ngày qua, thần sắc tươi sáng hồng hào hơn hẳn, mặc đồ mới vào liền trẻ hơn những mười tuổi, quả thật như trở lại dáng vẻ của tuổi đôi mươi.

Ban đầu Phan Quỳnh Chi vẫn không cảm giác được, cho đến một hôm, bà đang may y phục thì bên ngoài đột nhiên có người gọi mình: “Tẩu tử Kỷ gia ơi.”

Phan Quỳnh Chi ngẩng đầu lên mới nhận ra người vừa đến chính là bà mối Triệu nổi tiếng ở khu vực này.

Bà vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ… phải biết rằng Họa Họa nhà bà mới chào đời liền bị gán danh xui xẻo, từ nhỏ đến giờ nhà họ vẫn chưa từng có bà mối nào tới gõ cửa.

Bà vội vàng ra đón, “Triệu đại nương, mau mau, vào nhà ngồi nào!”

Bà vừa đón khách vừa nhanh chóng chuẩn bị một xâu tiền đồng đưa cho bà mối. Bà mối Triệu vui vẻ cười nói: “Tẩu tử Kỷ gia, mấy năm qua Kỷ lão gia mặc kệ cô, một mình cô tảo tần nuôi con, chắc là khổ lắm.”

Phan Quỳnh Chi vội vàng gọi Húc Họa ra, “Họa Họa, mau tới chào Triệu đại nương đi!”

Húc Họa mỉm cười cúi đầu chào, bà mối Triệu đưa khăn tay che đôi môi đánh son đỏ chót, ỏn ẻn cười hỏi: “Tẩu tử Kỷ gia, cô lẻ loi suốt mấy năm qua, không có ý định gì khác sao?”

Phan Quỳnh Chi cười nói: “Triệu đại nương, cô cũng biết rồi đấy, chuyện đã như vậy, ta còn có thể có ý định gì nữa chứ? Ta chỉ hy vọng Họa Họa có thể tìm một nhà khá giả, đừng khổ sở giống mẹ nó là ta hài lòng rồi.”

Bà mối Triệu cười khanh khách, “Không muốn khổ cũng đơn giản mà. Thật sự không dám giấu gì, lần này ta đến theo sự nhờ vả của Lý lão gia ở thôn bên cạnh. Nhà Lý lão gia thế nào hẳn cô cũng biết? Người ta là nhà giàu chính gốc đấy, ông ấy luôn muốn cưới vợ kế thay cho người vợ đầu đã mất.”

Phan Quỳnh Chi ngập ngừng nói: “Nhưng mà… Họa Họa nhà ta mới mười lăm tuổi…”

Bà mối Triệu ngoác miệng cười đến lộ cả hai hàm răng, “Có ai nhắc tới Họa Họa đâu nào! Lý lão gia không muốn cưới người quá trẻ, mắc công chưa ở được bao lâu đã bỏ chạy rồi. Lần trước ông ấy vô tình nhìn thấy cô ở chợ, ôi chao, đúng là vừa nhìn liền hợp ý, cho nên mới vội vàng trở về nhờ ta tới làm mai nè…”

Phan Quỳnh Chi giật mình, miệng há hốc.

Sau đó hai người nói gì, Húc Họa không lắng nghe nữa nên không biết.

Tận khia đưa tiễn bà mối Triệu ra về xong, Phan Quỳnh Chi vẫn còn hơi sững sờ. Bà đi tới bên cạnh Húc Họa, bỗng nhiên nói: “Vị Lý lão gia kia… tại sao lại đột nhiên vừa ý ta chứ…” Giọng bà xen lẫn vẻ ngượng ngùng và tức giận.

Húc Họa cười khẽ, “Có phải trong thẹn thùng còn có chút đắc ý không mẹ?”

Phan Quỳnh Chi xấu hổ quay lưng đi, sẵng giọng: “Nói bậy bạ cái gì đó.”

Húc Họa cười nói: “Đâu phải chuyện gì xấu đâu mà mẹ khó thừa nhận.”

Phan Quỳnh Chi đỏ mặt hỏi: “Họa Họa, con thích dạng nam tử nào vậy?”

Bà vừa hỏi dứt câu, Thiên Cù Tử theo dõi qua Thần Ma Chi Tức lập tức nín thở, sau đó lại nghe thấy Húc Họa nói: “Thật ra con không thích nam nhân.”

“…”

Câu này đối với Hề chưởng viện mà nói, hoàn toàn như một cước ngàn cân vào trúng ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play