Hôm sau, toàn bộ Huyền môn đều nhân được cảnh cáo của Họa Thành, yêu cầu tbọn họ trong vòng ba ngày phải thả ra tất cả Ma khôi.

Trên núi Dung Thiên, toàn bộ các tông môn lớn nhỏ đều tìm đến; nhưng nhóm Thiên Cù Tử lại không thể tiếp kiến, bởi vì một vị khách không mời cũng đến cầu kiến – chính là Ma tôn Doanh Trì. Mấy người Thiên Cù Tử đương nhiên biết được tầm quan trọng của sự việc, đều nhất trí với suy nghĩ của Doanh Trì. Bất luận thế nào cũng phải tìm về Thiên Hà thánh kiếm trước.

Trên lầu Thận Khởi, Doanh Trì ngả ngớn ngồi đó, mở miệng hỏi: “Chuyện đã đến nước này, có phải Tiên tông Cửu Uyên cũng nên thả Lệ đại tộc trưởng của bọn ta ra trước, xem như là thành ý hợp tác không?”

Sáu vị chưởng viện đều không muốn để ý tới hắn, trong mắt Bái Tinh của Diệu Âm tông càng như đang phun lửa.

Doanh Trì lười biếng nói: “Chớ nhìn ta như vậy, nếu không phải cửa sông Nhược Thủy liên quan tới cả ba giới, bổn tôn cũng sẽ không đến đây. Để tỏ lòng chân thành của bổn tôn, sau khi đại tộc trưởng trở về, bổn tôn đồng ý trợ giúp các vị cứu ba vị chưởng viện đang bị giam ở Họa Thành ra.”

Đây là chuyện đương nhiên, bây giờ mấy người Mộc Cuồng Dương đang kẹt trong Họa Thành, không biết lúc nào sẽ bị Húc Họa cho một đao kết liễu. Nếu thật sự như thế, thực lực của Cửu Uyên tất nhiên sẽ bị tổn thất nặng nề. Uy danh chắc chắn cũng bị suy giảm dữ dội, sẽ khiến nền tảng của Huyền môn lung lay mạnh.

Thiên Cù Tử nói: “Ngươi cần gì vờ thản nhiên? Dựa vào tính cách có thù tất báo của nàng, nếu có cơ hội, kẻ nàng đối phó đầu tiên sẽ không phải là Tiên tông Cửu Uyên.”

Sắc mặt Doanh Trì lập tức trở nên méo mó, lời này của Thiên Cù Tử không hẳn là không có lý.

Không nhiều người biết ân oán giữa hắn và Húc Họa, nhưng Thiên Cù Tử lại là một trong số đó. Bây giờ Họa Thành có thánh kiếm tương trợ, chỉ e một khi Huyền môn trả lại hết tất cả Ma khôi, tiếp theo nàng sẽ xử trí Ma tộc.

Mà so với núi Dung Thiên, Ma tộc rõ ràng mong manh hơn… bọn họ cùng ở tại thánh vực Thiên Ma, đến Cửu Sát Thiên Võng cũng không cần công phá.

Thấy hắn nín thinh, Kiếm tông Thu Kết Ý lập tức nói: “Theo bản viện thấy, Ma tộc bị thánh kiếm dọa sợ vỡ mật rồi à?!”

Doanh Trì thở dài một tiếng, “Mật của bổn tôn vẫn còn hoàn hảo, cảm ơn sự quan tâm của Thu chưởng viện. Nếu như các vị không có thành ý, bổn tôn đành xin cáo từ trước. Dù gì người bị giam trong Nhược Thủy Thiên Hà cũng không phải là trưởng bối của Ma tộc. Bây giờ các vị chưởng viện đang nắm đại quyền, không muốn giải cứu trưởng bối cũng là chuyện dễ hiểu.”

Một câu đánh thẳng vào tim, Thiên Cù Tử đành lên tiếng: “Dừng lại.” Chàng chậm rãi nói: “Thiên Hà thánh kiếm ra đời cách nay hai ngàn năm, những gì chúng ta biết về nó cực kỳ ít. Muốn chiến thắng nó, cần Hướng lão và Thủy tông chủ tương trợ.”

Bắt đầu đi vào chính sự rồi, không cần đánh vòng vo nữa. Doanh Trì nói: “Ngoài ra còn bản vẽ rèn đúc ban đầu và pháp trận tương ứng, đều là tư liệu tốt nhất.”

Nhưng hắn vừa dứt lời, Thiên Cù Tử lập tức biến sắc, đứng bật dậy. Tất cả đều nhìn chàng, chàng lách mình rời khỏi lầu Thận Khởi, vội vàng chỉ để lại một câu: “Hướng gia bảo!”

Chỉ ba chữ, liền khiến tất cả kinh hãi.

Nguy rồi!

Hướng gia bảo.

Hướng Tiêu Qua ngồi trước lư kiếm, Húc Họa vận trường bào đỏ thẫm, tay cầm quạt xếp cùng màu, đang đứng bên cạnh. Nàng dò xét thanh kiếm đang bị lửa hun đúc đến đỏ rực, “Chậc, bảo kiếm phụ thân đúc lại đây à? Một mớ đồng nát sắt vụng!”

Nàng như đứa trẻ đang ghen tị vì cha mẹ lại sinh thêm đứa con khác, ánh mắt cực kỳ bài xích và xem thường. Hướng Tiêu Qua hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn gì?!”

Húc Họa mỉm cười, “Kiếm như thế không trấn nổi Thiên Hà Nhược Thủy đâu, phụ thân. Đã là đồ vô dụng thì còn giữ lại làm gì?”

Hướng Tiêu Qua hỏi tiếp: “Nhưng cửa sông Nhược Thủy sắp vỡ đến nơi rồi, nếu tam giới đều không còn, ngươi có hóa thần cũng ích lợi gì?”

Húc Họa từ tốn tiến lại gần ông, nói: “Chẳng phải vẫn chưa bị gì sao? Nếu không phải sợ phụ lòng mong đợi của phụ thân, ta đâu cần phải trấn giữ Nhược Thủy hết hai ngàn năm?”

Nghe vậy Hướng Tiêu Qua không nhịn được hỏi ngay: “Ngươi có biện pháp?”

Húc Họa mỉm cười, “Đương nhiên là có, chẳng qua giờ vẫn chưa thể nói. Phụ thân, những năm gần đây, nữ nhi bận rộn quản lý Họa Thành, không thể tận hiếu với ngài. Bây giờ khó khăn lắm mới được rảnh rỗi, nên muốn mời phụ thân theo ta đến Họa Thành ở tạm, thế nào?”

Hướng Tiêu Qua thấy lạnh cả tim, “Nếu ta không đồng ý?”

Húc Họa ngồi xuống cạnh ông, nhẹ giọng thở dài, “Nữ nhi có ý tốt, nếu phụ thân từ chối, ta sẽ rất đau lòng.”

Hướng Tiêu Qua: “Ta thật sự đã nhìn lầm ngươi!”

Húc Họa cười khẽ, “Lúc đó ta vẫn còn là một khối vẫn thạch, phụ thân đã nhìn lầm rồi. Sau mấy ngàn năm, nhìn lầm thêm lần nữa cũng có sao đâu?”

Hướng Tiêu Qua còn muốn nói nữa, Húc Họa đã khoát khoát tay, “Đi thôi phụ thân, còn bàn nữa thì kiên nhẫn của nữ nhi sẽ cạn đấy.”

Ánh mắt Hướng Tiêu Qua nghiêm nghị hẳn đi, “Nếu như ta khăng khăng không đi, ngươi sẽ thế nào? Giết ta?”

Húc Họa nhấc kiếm đồng đã xụi lơ bên cạnh ông lên, đi tới trước lò kiếm, mắt nhìn dung nham cuồn cuộn bên trong, miệng nói: “Công rèn đúc tựa như công sinh thành, ngài có khác gì cha ruột của ta đâu, ta làm sao có thể vô lễ như thế?” Nàng nâng kiếm đồng đã sợ tới mức mặt không còn chút máu lên, nói: “Đương nhiên vẫn phải hết sức thuyết phục thôi.”

Hướng Tiêu Qua nói: “Đủ rồi. Buông thằng bé ra.” Húc Họa mỉm cười không nói, ông rã rời bảo: “Ta đi với ngươi, thả người trong tay ngươi.”

Húc Họa nhoẻn môi cười, “Tốt quá, còn thỉnh cầu phụ thân đem theo toàn bộ bản vẽ rèn đúc ta khi ấy luôn. Để ta cũng có thể thưởng thức một chút sau khi trở về Họa Thành.”

Hướng Tiêu Qua bất đắc dĩ, đành phải lấy tài liệu rèn kiếm khi xưa, theo nàng rời khỏi Hướng gia bảo, trở về Họa Thành.

Bọn người Thiên Cù Tử đương nhiên vồ hụt, trong lò kiếm đều là điềm hương Ma khôi lượn lờ. Doanh Trì thắc mắc: “Nàng bắt Khí thánh, Họa Thành và thánh kiếm rốt cuộc có quan hệ gì?”

Nghi vấn này ai trả lời được đây? Ngọc Lam Tảo rốt cuộc không nhịn được nữa, “Ma khôi chính là một nhánh của Ma tộc, ngươi là Ma tôn mà một chút đầu mối cũng không có?”

Doanh Trì nhíu mày, “Lúc trước Họa Thành chỉ là một nhánh nhỏ yếu, chiến lực gần như bằng không, khá ngoan ngoãn quy thuận. Bổn tôn là Ma tôn, chưa từng chú ý cũng không có gì lạ.”

Thiên Cù Tử hỏi: “Khôi thủ đời trước thì sao?”

Doanh Trì nhìn quanh phòng đúc kiếm, nói: “Khôi thủ đời trước cũng là nữ, tên Sắc Vô Phi, còn sống thì e cũng không dưới hai ngàn tuổi. Nhưng sau khi Húc Họa kế nhiệm, nàng ta liền mất tích.” Hắn như nhớ tới cái gì, sắc mặt liền trở nên kỳ dị, “Thái Sử Trường Lệnh từng điều tra lai lịch của Húc Họa, nhưng Họa Thành hoàn toàn không có ghi chép gì. Cha mẹ của nàng đều là một ẩn số, nhưng tín vật của Khôi thủ – quạt Khôi Lũy trong tay nàng là đồ thật không thể nghi ngờ.”

Thiên Cù Tử trầm ngâm, “Xem ra phải bắt đầu từ lai lịch của nàng trước.”

Cũng chẳng còn cách nào khác, Doanh Trì gật đầu, “Bổn tôn sẽ phái người đi thăm dò.”

Bái Tinh của Diệu Âm tông tới giờ vẫn canh cánh chuyện hắn phun hạt mận vào mình lúc trước, thái độ dành cho hắn đương nhiên không thể tốt nổi, “Người ta làm Khôi thủ hơn năm trăm năm mà giờ Ma tôn mới nghĩ tới chuyện điều tra lai lịch, trí tuệ quả nhiên cao thâm, khiến người ta phải kính nể.”

Cũng may da mặt Doanh Trì luôn dày hơn tường thành, nghe vậy liền chắp tay đáp: “Không dám nhận, không dám nhận.”

Cũng không rảnh ở lại múa mép khua môi nữa, hắn lập tức lệnh cho Hàm Ninh đi điều tra lai lịch của Húc Họa.

Mà dưới Họa Thành, Si gói kỹ hài cốt của Hề Vân Thanh, y theo căn dặn của Húc Họa chôn sâu dưới gốc thần mộc Bất Hủ.

Nghĩ tới một thiếu nữ xinh xắn hoạt bát cuối cùng lại chết thảm như vậy, Si khó tránh khỏi sinh lòng thương xót, đứng yên dưới gốc thần mộc mặc niệm cho nàng. Chốc lát sau, hắn liền gặp Húc Họa dẫn Hướng Tiêu Qua trở về Họa Thành.

Nàng nhìn lướt qua hắn, hỏi: “Chôn xong rồi?”

Si gật đầu, Húc Họa như vẫn không yên lòng, tiến lên đạp mạnh thêm mấy cước, sau đó mới tươi cười nói: “Nhớ tưới nhiều nước.” Dứt lời nàng quay lại bảo: “Phụ thân, mời.”

Hướng Tiêu Qua không lộ chút cảm xúc, biết phản kháng vô ích, đành phải theo nàng vào thành.

Si nhìn mấy dấu chân trên mặt đất… người chết rồi mà còn đạp te tua như vậy, hận thù của Khôi thủ rốt cuộc phải nhiều tới mức nào…

Nhưng đã là mệnh lệnh của Khôi thủ, hắn luôn thành thật chấp hành. Nàng bảo hắn tưới nước, Si lập tức mang tới mấy thùng nước, tưới lên chỗ vừa chôn hài cốt. Mặc dù không rõ nguyên do, nhưng ai bảo ngươi đắc tội Khôi thủ nhà ta…

Xin lỗi nha, tiểu nha đầu.

Thế nhưng, sau khi tưới nước, xế chiều hôm đó, dưới gốc thần mộc Bất Hủ chợt nhút một mầm cây nhỏ. Thân xanh biếc, hai phiến lá úp lại thành một quả cầu tròn, căng phồng.

Si đưa tay sờ sờ, mặt lộ vẻ kỳ quái. Hắn định tách hai phiến lá ra xem thử, nhưng vừa chạm vào liền phát hiện bên trong mầm cây tràn đầy linh khí.

Đây là…

Hắn không hiểu nổi, thần mộc Bất Hủ sinh con à?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra đáp án, Si đành nhấc thùng nước tới, lại tưới tắm cho mầm cây thêm mấy lượt.

Mầm cây nhanh chóng lớn lên bằng tộc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Si kinh hoàng, giơ tay sờ sờ, một nguồn sức mạnh b4n ra, làm hắn không khỏi phải liên lục lùi lại vài bước… Không đúng, trên mầm cây này vậy mà lại có pháp trận cấm người khác tới gần!

Họa Thành xuất hiện chấn động cực nhỏ, Si nghiêng tai lắng nghe, phía dưới thần mộc vẫn còn âm thanh *ong ong* cộng hưởng.

Thế này là thế nào?

Si liên lạc với Niệm và Nộ. Lúc hai người kia chạy tới thì mầm cây đã cao cỡ một người trưởng thành. Mầm lá vẫn khép chặt, nhưng quả cầu kia cũng to lên rõ ràng.

Niệm vừa mới đến gần đã cảm giác được địch ý của pháp trận. Hắn hỏi: “Bên dưới chôn Hề Vân Thanh?”

Si lạ lẫm nói: “Sao ngươi biết?”

Niệm khẽ lắc đầu, “Không vấn đề gì, ngươi cứ canh giữ ở đây, đừng táy máy.”

Dứt lời hắn liền xoay người định đi, Si hỏi: “Bên trong rốt cuộc là thứ gì thế?”

Niệm nhẹ giọng thở dài, “Ngươi quên rồi à, mười tám năm trước, Khôi thủ bỏ mình dưới Họa Thành, dùng tính mạng chính mình chế tạo một nguồn linh mạch cho Họa Thành. Lúc ấy nàng được núi Dung Thiên cứu, tái tạo thân thể xong mới trở về Họa Thành.”

Si gật đầu, “Ta đương nhiên không quên.” Lúc ấy Húc Họa ở núi Dung Thiên còn do hắn tới cứu về đấy… mặc dù tác dụng cứu giúp không lớn lắm.

Niệm hỏi lại: “Vậy nếu Tiên tông Cửu Uyên chưa từng ra tay giúp đỡ, chẳng lẽ Khôi thủ liền thật sự táng th4n dưới thành hay sao?”

Si sửng sốt, cả buổi sau hắn mới thất thanh kêu lên: “Ngươi muốn nói…”

Niệm lại liếc nhìn mầm cây, “Nếu ta không đoán sai, đây nhất định là thân thể Khôi thủ chuẩn bị cho mình để hồi sinh.”

Hời cho nha đầu này rồi.

Hừ!!

Si không được Húc Họa căn dặn gì khác, đành một mực canh giữ dưới gốc thần mộc Bất Hủ. Đến khi trăng lên giữa trời, mầm cây như cảm ứng được, tỏa ra ánh sáng chói lòa. Một lát sau, một tiếng *tách* gãy gọn vang lên.

Si đi tới thăm dò, thấy hai phiến lá của mầm cây đã nứt ra một khe hở nhỏ. Bên trong loáng thoáng có tiếng lầm bầm như đang nói mớ.

Si giật mình, tách hai phiến lá ra, tơ trắng bên trong cuộn tròn lấy một người.

Điềm hương Ma khôi xông vào mũi khiến Si choáng váng.

Khi Hề Vân Thánh mở mắt ra, mặt ngơ ngác như một đứa trẻ… nàng nhớ mình đã chết rồi, nhưng tại sao lại chết thì làm thế nào cũng không nhớ được.

Bây giờ trước mặt có một người đứng đó, nàng dò xét nhìn rất lâu, cũng chỉ cảm thấy đối phương trông quen quen.

Si luống cuống chân tay, đây là lần đầu tiên hắn ở gần một nữ tử như thế, không biết làm gì khác hơn là xin chỉ thị của Húc Họa.

Hắn lấy miếng hổ phách hình lá dâu trong ngực ra, đây là vật truyền tin giữa Khôi thủ và tứ quân, “Bẩm Khôi thủ, dưới thần mộc Bất Hủ… mọc lên Hề Vân Thanh.”

Tâm trạng của Húc Họa không hề tệ, “Ôm tới đây.”

Si quân không có cách nào khác, đành phải cởi ngoại bào ra bọc lấy Hề Vân Thanh, ôm nàng trở về Tinh Thần Hải.

Trên đường đi tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quái dị dò xét hắn… bản thân là một trong tứ quân Ma khôi mà lại có thể công khai ôm một nữ tử lo4 thể đi lại trên đường lớn. Vô liêm sỉ! Không biết xấu hổ!

Tất cả Ma khôi đều trợn mắt nhìn, đối với người bất trung với Khôi thủ, ngay cả chào hỏi cũng không một ai đánh tiếng với hắn.

Si quân ôm Hề Vân Thanh vào Tinh Thần Hải, Húc Họa tiện tay lượn một bộ váy áo ném cho nàng. Hề Vân Thanh chỉ cảm thấy người trước mặt thân thiết cực kỳ, một vài ký ức vụn vặn xẹt qua não, nàng đột nhiên nhớ ra… Trước mặt chính là sư tôn mà nàng tôn kính nhất trước giờ!

Nàng vội vàng dùng váy áo che thân rồi quỳ xuống trước mặt Húc Họa, “Vân Thanh bái kiến sư tôn.”

Húc Họa khẽ gật đầu, ban cho nàng một miếng hổ phách hình lá dâu, phía trên có khắc tên nàng: Húc Vân Thanh.

Hôm sau, Hề Vân Thanh dẫn đầu vài Ma khôi đi tới Dược phường.

Cửa vừa mở, đám người bên trong đều kinh hoàng, Mộc Cuồng Dương gào lên: “Trời đất! Thiên Cù Tử, đồ đệ của ngươi nổ tan xác rồi mà!”

Nhịp tim của Thiên Cù Tử cũng như dừng lại, nhưng Hề Vân Thanh chỉ lạnh lùng quét mắt qua bọn họ, rồi nói: “Sư tôn phái ta tới đưa đồ cho các ngươi.” Sau đó thấy Thiên Cù Tử nhìn mình chòng chọc, mặt mày ngơ ngác, nàng lập tức dựng mày trợn mắt, “Lão cẩu, còn không mau cầm lấy, nhìn cái gì mà nhìn?”

Cả đám: “…”

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play