Vương Tùng Tuấn không ngăn nổi Lương Minh Nguyệt, đành mặc cô ra ngoài. Anh thong dong bước theo sau, thấy cái gì hay thì dừng lại nghịch, lặp đi lặp lại vài lần, Lương Minh Nguyệt có mù đến đâu cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của người nào đó. Cô ngờ rằng mình nghe thấy tiếng huýt sáo đâu đó.

Cô dừng lại, “Cậu vui thế à?”

“Chị yêu tôi đến vậy sao?”

Lương Minh Nguyệt giật mình, Vương Tùng Tuấn cúi người, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của cô, anh nhẹ giọng hỏi: “Minh Nguyệt, cục cưng, chị yêu tôi nhiều đến vậy sao? Chỉ sợ tôi sẽ chết sao?”

Lương Minh Nguyệt nhìn anh như kẻ ngốc, cô nhắm mắt lại, im lặng một lúc rồi nói: “Cậu có bao giờ nghĩ nếu xảy ra chuyện, những người quan tâm cậu sẽ đau lòng thế nào không?”

“Chị sẽ đau lòng vì tôi ư?”

Vương Tùng Tuấn vẫn cười vô tư, dáng vẻ cợt nhả.

Lương Minh Nguyệt cười lạnh, không nói nữa.

“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?” Vương Tùng Tuấn hỏi cô: “Đàn chị, chị yêu thầm tôi à?”

Lương Minh Nguyệt ngẩn ra, Vương Tùng Tuấn cười cười, anh hỏi lại: “Vừa rồi chị xông tới, không sợ bị đâm sao?”

“Ngu ngốc.” Vẻ mặt của Lương Minh Nguyệt lại lạnh đi.

Vương Tùng Tuấn không hề tức giận, anh nâng cùi chỏ lên, cả mảng tím tím đỏ đỏ, còn dính cả cát, anh đáng thương nói: “Chị xem, chị khỏe như vậy, húc tôi trầy da rồi ——”

“Minh Nguyệt,” Anh nắm lấy tay cô, “Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, cục cưng,” Anh gọi tên cô vài lần, cô có vẻ dịu đi, “Minh Nguyệt, về đi, tôi hứa sẽ không chơi với bọn họ nữa. Nhé? Minh Nguyệt ngoan.”

Đêm đó Vương Tùng Tuấn không hề xuất hiện trước mặt bạn bè, anh kéo Lương Minh Nguyệt từ dưới chân núi lên tận đỉnh chơi, về đến nhà gỗ thì cả hai đều đã kiệt sức, anh lại kéo cô ra suối nước nóng sau nhà. Lương Minh Nguyệt không chịu động đậy, Vương Tùng Tuấn bèn lột sạch rồi ôm cô xuống suối nước nóng.

Nhờ anh tắm rửa cho, mệt mỏi của Lương Minh Nguyệt vơi đi phân nửa, cô uể oải ngẩng đầu nhìn anh, tiến đến ngồi trên người anh, tựa lưng vào ngực anh, kẽ mông cọ lên khối trụ hơi cứng của anh.

Vương Tùng Tuấn kéo cằm cô, hôn thật sâu, do chiều cao khác biệt, sau nụ hôn dài, nước bọt theo khóe miệng cô chảy xuống, lại bị Vương Tùng Tuấn cắn cằm liếm trở về. Anh đưa tay xoa nơi mềm mại dưới nước một hồi, sau đó luồn vào giữa hai chân cô, ấn vào hạt ngọc giữa hai mảnh sò, vân vê cho đến khi bàn tay trở nên dính nhớp, Lương Minh Nguyệt duỗi tay bắt lấy anh, đưa vào trong cơ thể mình.

Nhờ nước ấm và mật dịch, Vương Tùng Tuấn òm ọp đi vào cả cây, Lương Minh Nguyệt thật sự không có chút ngượng ngùng nào về chuyện này cả, nương theo tần suất lên xuống của anh, đung đưa phập phồng, sung sướng tột cùng.

Mái tóc đen lòa xóa, gương mặt ửng hồng, cô ôm đầu anh, “Gọi tôi…”

“Minh Nguyệt,” Anh hôn lên vành tai cô, ngậm lấy dái tai của cô, rồi thọc lưỡi vào lỗ tai, “Minh Nguyệt,” Anh đập mạnh vào vòng eo thon thả của cô, tàn nhẫn đụng mấy chục cái, “Sướng không, Minh Nguyệt, sướng không? Sao chị dâm đãng thế hả?”

Cô nhắm hai mắt, tựa say mê vui mừng, “Gọi tôi… Đừng dừng lại…”

“Đừng dừng lại cái gì?” Anh thả cô xuống, quỳ trên bậc thang, điên cuồng đâm chọc, “Nói, đừng dừng lại cái gì?”

“…”

Sau bữa tiệc suối nước nóng dâm loạn, Vương Tùng Tuấn trở nên rất dính người, đối Lương Minh Nguyệt chỉ có hình dung bằng từ “Yêu thích không buông tay”.

Vương Tùng Tuấn từng đuổi bạn gái khi đi tụ tập với bạn bè, giờ lại biến thành một đứa trẻ, thậm chí chơi tennis xong đổ mồ hôi cũng phải chạy ra ngoài đòi Lương Minh Nguyệt lau hộ.

Trình Văn Khải sống 20 mấy năm ở đời chưa từng gặp qua cảnh này, cảm thấy vô cùng kinh tởm.

Tuyết Văn cũng bước tới lau mồ hôi cho anh ta, Trình Văn Khải nhận khăn tự lau, còn chạm vào mặt người đẹp, nói đùa: “Thật ngọt ngào, nhưng nhìn em phơi nắng mà anh xót quá.”

“Thế đừng đánh nữa.” Tuyết Văn kéo anh ta làm nũng, “Em nóng.”

“Vậy đòi tới làm gì.” Trình Văn Khải sờ trán cô ấy.

Tuyết Văn lùi ra sau, như thể đứng không vững, “Tại em muốn xem chị Lương với Tuấn thiếu gia chứ bộ.”

“Gọi thân thiết thế mà lại cho người ta ra rìa?”

Tuyết Văn đỏ mặt, “Ra rìa hồi nào, ai lại chơi trò ấu trĩ ấy chứ?”

Trình Văn Khải mỉm cười nói, “Em yêu, nó chưa đủ rõ ràng sao?”

Anh ta hếch cằm lên, chỉ vào chiếc dù che nắng to tướng ở rìa sân, chiếc dù che nắng này có mấy chỗ ngồi. Bên dưới là những chiếc ghế đan bằng liễu gai và một chiếc bàn tròn nhỏ. Chiếc bàn tròn nhỏ bày đầy trái cây và đồ uống đá. Nhìn qua cũng biết là dành riêng cho đám con gái nghỉ ngơi.

Chỉ là những cái bàn khác đều sinh động vui vẻ, chỉ có Lương Minh Nguyệt là lẻ loi một mình, xung quanh đều vắng vẻ hiu quạnh. —— Nhưng khi Vương Tùng Tuấn đến, các cô gái lại mất tập trung, lỗ tai cũng dài ra một chút.

Tuyết Văn nói: “Bọn em không thân nên mới thế, đâu ai dám cản mũi hai người yêu nhau đâu.”

“Ừm, em hiểu chuyện quá.”

Tuyết Văn: “Chị Lương có lai lịch thế nào ạ?”

“Người ngồi lù lù đó, em đi mà hỏi.”

“Anh nói cho em đi…”

Trình Văn Khải vỗ nhẹ vào mông cô ta, “Được rồi, đi chơi với đám chị em của em đi.”

Tuyết Văn quay về, còn chưa ngồi xuống, Điền Điền đã sán tới, khẩn trương hỏi: “Thế nào?”

Tuyết Văn bĩu môi: “Bảo tôi tự hỏi.”

“Đậu.” Điền Điền giậm chân.

Tuyết Văn: “Tuấn thiếu gia vừa nói gì với chị ta?”

“Còn có thể nói cái gì nữa, anh anh em em, ve vãn tán tỉnh.”

Tiểu Kiều: “Không ngờ Tuấn thiếu gia lại thích kiểu như này, tối qua tôi xem mà sốc luôn đó.”

Những người khác sôi nổi phụ họa, biểu cảm phức tạp giống hệt nhau, có người còn run lên bần bật, như thể đang nghĩ đến điều gì đó ghê tởm lắm.

Tối qua Lương Minh Nguyệt thực sự đã trình diễn một tiết mục khoa trương như vậy dưới mắt họ! Họ trợn mắt há hốc mồm, đều nhất trí cho rằng cô vừa ngu lại vừa lố, đã sớm chỉ trích cô như kẻ thù chung từ lâu.

Tuyết Văn: “Lũ đàn ông dễ lừa thật, Tuấn thiếu gia biến mất cả đêm qua, hôm nay lại như hình với bóng, không thể tách rời, áng chừng trong lòng thích cô ả lắm.”

Tiểu Kiều: “Đúng vậy, vừa nãy còn đút trái cây cho chị ta. Mấy cô từng thấy Tuấn thiếu gia dịu dàng như vậy chưa?”

Bội Bội không phục: “Cứ tưởng Tuấn thiếu gia khó tán lắm! Không ngờ vở diễn quê mùa ấy cũng đánh lừa được ___ Chỉ cần đẩy anh ấy ra là được chứ gì, phải tôi thì còn diễn tốt hơn ả nhiều!”

Điền Điền bỡn cợt: “Vậy cô vừa bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời rồi ___ Nhưng cô một tim hai chàng thế này, Ngải công tử mà biết chắc buồn lắm.”

Bội Bội đánh cô ta: “Nói cái gì đấy, tôi đang bất bình thay cho Toa Toa thôi!”

Nhắc đến Toa Toa, các cô gái lại thấy tiếc một hồi, hai ngày trước còn hẹn nhau trên Kim Nguyên, ai ngờ ngày cuối Vương Tùng Tuấn lại đổi người khác đi.

Tiểu Kiều thở dài: “Phải chi lúc trước Toa Toa dũng cảm thử một lần. Có lẽ bây giờ cô ấy sẽ ngồi đây uống trà với chúng ta.”

“Haizz, nói gì cũng đã muộn rồi, biết trước đã giàu.”

Họ lắc đầu rồi nhìn Lương Minh Nguyệt đang ngồi cách đó hai bàn.

Cô nhìn về hướng Vương Tùng Tuấn, trên tay cầm một cốc nước đá, rõ ràng đã nghe hết cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng mặt lại vô cảm, như không biết gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play