Một lúc sau, giọng của Trình Văn Khải vang lên, trong giọng nói có chút hài hước pha tức giận, “Thằng Bạch càng ngày càng phiền phức. Nếu tao là Nhạc Nhạc, tao sẽ sút bay nó 18 lần.”
“Nó sống chỉ để ăn chơi thôi mà.”
“Tuấn, San San bám tao hai ngày rồi, vừa khóc vừa quấy, nhất quyết đòi số của mày–“
“Tuấn, người ta đáng yêu hoạt bát như thế, lại thích mày như si như say, làm sao tao có thể độc ác vùi dập người ta, tao luyến tiếc…”
“Mày ngứa da rồi à. Trình Văn Khải, mày tiếc thật thì ngủ với cô ả đi.”
“Ôi trời, thằng bạc tình này, hôm trước mày trêu người ta vui lắm cơ mà?”
“Khi nào?”
“Lúc leo núi ấy.”
“Đi đường chán quá nên giải khuây thôi.”
“Wow, tao phải ghi âm lại gửi cho San San. Cuộc gặp gỡ lãng mạn nơi đất khách trong lòng cô ấy thực chất chỉ là công cụ tiêu khiển của Vương công tử vô lương tâm thôi.”
“Coi như cô ta không may mắn đi.”
Lương Minh Nguyệt nghe vài câu đã hiểu tiền căn hậu quả, cô mỉm cười, quả nhiên ai cũng là một khối đa diện. Cô chưa từng nghe thấy Vương Công Quân nói chuyện với giọng điệu đay nghiến như thế bao giờ.
Hai người trên lầu lại nói về cô.
Trình Văn Khải: “Lương Minh Nguyệt vốn không thích mấy nơi như này, sao mày kéo được người tới vậy?”
“Cô ấy không nỡ rời xa tao.”
“…” Trình Văn Khải: “Mày nói câu này không thấy ngượng mồm à?”
“Không.” Vương Tùng Tuấn thẳng thắn nói, “Mày không hiểu, lúc bọn tao ở riêng, cô ấy khác với bình thường lắm. Mày không tưởng tượng được đâu.”
Trình Văn Khải không cãi lại, chỉ hỏi: “Còn mày, lúc đầu mày nói chỉ chơi thôi mà. Đã bao lâu rồi còn chưa chơi xong?”
“Trình Văn Khải, cả ngày mày chỉ ngóng đường tình duyên của tao trắc trở phải không?”
“Tao mong mày có tình người chút thôi, đừng làm chậm trễ con gái nhà người ta, Lương Minh Nguyệt cũng gần 30 rồi, mày chơi hết cơn thèm thì tha cho người ta đi.”
“Vẫn còn sớm, gấp cái gì.”
“Tao cũng chả thấy mày tốt điểm nào, không hiểu sao Lương Minh Nguyệt lại nuốt trôi nổi mày.”
“Để tao bật mí cho, là vì yêu đấy.”
“Ừ, vì yêu. Cẩn thận tim cô ấy định mày rồi bỗng một ngày đẹp trời, cổ dắt một thằng nhóc đến gọi mày bằng bố, lúc đấy có mà kêu trời gọi đất con ạ.”
Vương Tùng Tuấn thử mường tựa ra cảnh ấy, không biết là quá kỳ quái hay quá nực cười, thế mà anh lại cười nói: “Được thế thì còn gì bằng. Tự nhiên mày lên chức chú, không vui à?”
Trình Văn Khải cũng cười, nhàn nhạt nói: “Để tao xem chuyện mà đến thật thì mày khóc kiểu gì.”
Vương Tùng Tuấn thở dài nói: “Mày tưởng tao thiểu năng à? Sao để chuyện đến mức ấy được?”
“Mày còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Lương Minh Nguyệt, tao nói chắc chắn là gu của mày, rồi mày nói gì?”
“Không nhớ.”
“Đừng có giả ngu,” Trình Văn Khải ghé sát vào anh: “Thế nào, có phải anh đây rất hiểu chú không?”
“Bình thường.” Vương Tùng Tuấn không chịu thừa nhận, “Lương Minh Nguyệt ấy à, không cần bận tâm dỗ dành, mọi việc cứ lên giường giải quyết là được, nhanh gọn lẹ. Nhưng ai biết trước chữ ngờ, nhỡ ngày nào đấy lại bám riết chẳng tha thì sao.”
Ngày đầu năm mới, Chu Kỳ Nhi đến Nhạn Thành tìm Lương Minh Nguyệt, lúc hai người nói chuyện điện thoại, Vương Tùng Tuấn tình cờ ở bên, anh vờ như không nghe thấy, nhưng cô vừa bước ra cửa thì anh đã thay quần áo theo sau.
Anh thực sự tò mò muốn biết người bạn duy nhất của Lương Minh Nguyệt là nhân vật như thế nào.
Chu Kỳ Nhi trước khi học đại học, xác thực là một nhân vật tiếng tăm trong vòng một trăm dặm quanh nhà.
Cô ấy là con gái kiêm luôn đứa con duy nhất của bố mẹ Chu, được yêu thương từ nhỏ, còn học luôn tính khí bạo lực của bố Chu. Khi còn nhỏ, cô đã rất tự phụ và tự cao, là một kẻ bắt nạt chính hiệu, không bao giờ cho phép bất kỳ đứa trẻ nào vào nhà mình, chia sớt tình yêu của bố mẹ mình. Cấp hai cô lại hận không thể trở mặt thành thù với bố mẹ, trốn học, lên mạng yêu đương, cái gì nổi loạn được sẽ nổi loạn hết.
Và kỷ luật của bô mẹ Chu luôn đi kèm với đánh đập, mắng mỏ, tay vơ được cái gì thì đánh cái đó. Họ chẳng quan tâm đến ánh mắt của hàng xóm xung quanh. Đánh từ đầu đường đến xó chợ là chuyện bình thường như cơm bữa, một vòng luẩn quẩn, mối quan hệ giữa hai bên ngày một xấu đi.
Thế giới đều là cha mẹ, Chu Kỳ Nhi sống được bao nhiêu năm thì bấy nhiêu năm trở thành hình mẫu tiêu cực của ngành giáo dục.
Sau đó, bố Chu đã chi rất nhiều tiền để cho cô đỗ vào trường cấp 2 số 1 Thiệu Thành. Trong một môi trường xa lạ, cô hoàn toàn buông thả bản thân, yêu đương với đám con trai trong trường như sưu tập tem, lúc bị ép đến đường cùng thì quen được Lương Minh Nguyệt đang kỳ phản nghịch ngút trời.
Cùng phạm nội quy nhà trường, coi thường kỷ luật, Lương Minh Nguyệt nhờ thành tích xuất sắc của mình mà được nhà trường tha cho, đừng nói là đuổi học, nếu có thể nhắm mắt thì nhà trường tuyệt sẽ không bao giờ mở.
Trong đầu của Chu Kỳ Nhi 16 tuổi, toàn thân Lương Minh Nguyệt phát ra ánh hào quang của bậc đế vương, sau đó xảy ra một vài chuyện, cô ấy hoàn toàn bị thu phục, với sự ngưỡng mộ tột cùng, cô ấy bắt đầu bước lên con đường tình bạn không lối về.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng được Lương học giỏi dắt tay vào trường đại học danh tiếng, mối quan hệ của cô với bố mẹ cũng hòa hoãn lại. Chỉ tiếc lên đại học cô lại theo nghề người mẫu, tốt nghiệp xong không chịu quay về thi công chức, bố Chu hoàn toàn thất vọng, còn mẹ Chu thì chửi ầm lên.
Vài năm sau, bố Chu thất vọng đến mức không còn nói chuyện với cô nữa, cô cũng rất ít khi trở về Thiệu Thành, ngay cả Lương Minh Nguyệt cũng hiếm khi gặp cô.
Lúc biết Lương Minh Nguyệt trở lại Nhạn Thành học cao học, Chu Kỳ Nhi vui mừng không thôi, được nghỉ là bay qua đây luôn.
Vài năm trở lại đây Nhạn Thành đã sớm cảnh còn người mất, rất nhiều cửa hàng bọn họ từng ghé cũng không còn nữa. Cô chọn một quán lẩu có tiếng rồi đợi bạn mình lái xe đến.
Khi Lương Minh Nguyệt đi về phía cô, thời gian như ngừng trôi.
Dù là mùa hè năm mới gặp, hay mùa hè sung sướng sau kỳ thi đại học, và mùa hè cuối cùng mà cô không dám nhớ lại.
Vẫn luôn là khuôn mặt như vậy, biểu cảm như vậy.
“Cục cưng thật đẹp.” Cô ấy si mê nhìn Lương Minh Nguyệt.
Ánh mắt của Lương Minh Nguyệt rơi vào mái tóc ngắn màu tím và lớp trang điểm tinh tế của cô ấy, khen: “Style này rất hợp với cậu.”
“Style gì tớ chả cân được.”
Lương Minh Nguyệt: “Còn nhớ hồi cấp 2, cậu có nhuộm thử màu…”
“…Không nhớ.”
Hai người ngồi nói chuyện phiếm một lúc, các món ăn dần dần được dọn lên, Chu Kỳ Nhi ân cần phục vụ cô, chuẩn bị sẵn gia vị, cắt đồ ăn, Lương Minh Nguyệt khoanh tay đứng nhìn, nói thẳng, “Nói, định nhờ vả chuyện gì?”
Chu Kỳ Nhi cười hề hề, vừa định nói thì nhìn lên đã thấy một người đàn ông đẹp trai phía bình phong bên cạnh, lời nói bị nuốt trở lại, cô ấy sốc đến mức suýt cắn phải lưỡi.
Lương Minh Nguyệt quay đầu lại, thấy rõ người tới, lập tức ra hiệu cho cô ấy: “Đừng hỏi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT