Chỉ trong chốc lát bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Diệp Mộc Châu sửng sốt hai giây, Hoắc Việt Bách đang làm gì vậy?
Hoắc Việt Bách dừng một chút, rũ mắt xuống: “Vẫn không muốn để ý đến anh sao? Đừng giận nữa, theo anh đi vào trước đã.
Lát nữa em muốn giận thì để cho em giận, được không?”
Diệp Mộc Châu kinh ngạc: “...”
Anh vậy mà lại thật sự nói chuyện như vậy với cô! Còn bảo cô đi vào?
Chẳng phải bây giờ người đàn ông này nên giúp đỡ Giản Ngưng Tuyết, chỉ vào mũi cô bảo cô cút đi sao?
Anh vậy mà lại dịu dàng dỗ dành cô!
Diệp Mộc Châu hừ nhẹ một tiếng.
Tên khốn này cho rằng dỗ cô hai câu thì cô có thể tha thứ sao?
Hoắc Việt Bách thấy cô gái nhỏ được anh che chở thì bắt đầu nũng nịu: “Đi vào với anh sợ là không được.
Cô Giản và cô gái này không chào đón người ta, nói người ta không có thư mời thì không được vào, người ta đang định đi”
Người đàn ông thản nhiên ngước mắt: “Không cho cô ấy vào?”
Hô hấp Giản Ngưng Tuyết run rẩy: “Anh Việt Bách, không phải.”
Hà Tĩnh nôn nóng muốn lấy lòng Giản Ngưng Tuyết thậm chí là lấy lòng Hoắc Việt Bách, vội cướp lời trước.
“Ngài Cửu, chuyện này cũng không thể trách Ngưng Tuyết.
Tuy rằng cô Diệp đây theo chân ngài tới” .
“Nhưng người không có thư mời muốn nhân cơ hội lẻn vào nhiều như vậy, nếu như ai cũng được ngoại lệ, vậy thì trật tự sẽ rối loạn.
Cho nên mặc dù Ngưng Tuyết biết cô ta là người mà ngài mang tới nhưng cũng không để cô ta tiến vào, chính là vì lý do này”.
“Huống chi...!đưa loại phụ nữ không đứng đắn này vào nhà họ Giản, chẳng phải sẽ khiến ông cụ Giản khó chịu sao?”
Hà Tĩnh cảm giác lời mình nói mạch lạc rõ ràng, chắc chắn ngài Cửu sẽ tiếp nhận.
Người ngoài cũng hiểu, một kẻ thứ ba đến nhà họ Giản chính là hạ thấp mặt mũi của nhà họ Giản.
Người như ngài Cửu sẽ không thể không nghĩ tới.
Diệp Mộc Châu bĩu môi: “Nghe thấy rồi chứ? Người ta nói em không có thư mời, không cho loại phụ nữ không đứng đắn như em bước vào”.
Lúc này Hoắc Việt Bách mới chú ý tới cô gái đang nói chuyện.
Anh híp mắt, giọng điệu thờ ơ chẳng thèm để ý: “Không có thư mời?”
Anh thản nhiên thu tay lại, Lâm Khiếu Phương đưa cho anh hai phong thư mời.
Hoắc Việt Bách cong khoé môi tạo thành một nụ cười.
như có như không: “Bà Giản tự mình đưa thư mời, xem ra là giả rồi.
Đã như vậy, phiền cô Giản báo cho ông cụ Giản một tiếng.
Hoắc mỗ tới nhưng bởi vì thư mời là giả cho nên Hoắc mỗ sẽ không tham gia buổi tiệc, Lâm Khiếu Phương”
Lâm Khiếu Phương cung kính đưa quà mừng lên: “Chúc mừng nhà họ Giản đã có được thiết kế Nguyệt Tực không
còn được sản xuất nữa, đây là quà mừng của ngài Cửu, xin vui lòng nhận”.
Nói xong, Hoắc Việt Bách lập tức xoay người lại :”Chúng ta đi”
Diệp Mộc Châu lanh trí đuổi theo.
Tuy rằng cô vẫn chưa hòa giải với cái tên khốn này nhưng dù sao anh trút giận cho cô, cô vẫn nên chưa chút mặt mũi cho anh.
Giản Ngưng Tuyết không dám tin, đôi mắt chợt mở to: “Anh Việt Bách, anh...!anh muốn đi sao? Buổi tiệc hôm nay là, là..” .
Hoắc Việt Bách ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên, Lâm Khiếu Phương tiến lên ngăn cản Giản Ngưng Tuyết, mỉm cười nói.
“Cô Giản, nếu cô nói thư mời của bà Giản là giả, vậy đương nhiên ngài Cửu cũng không thể đi vào.
Bởi vì thư mời của ngài Cửu và bà chủ...!cô Diệp đều là do bà Giản đưa tới”
“Thư mời của cô Diệp là giả, vậy thư mời của ngài Cửu cũng là giả.
Các vị đang ngồi ở đây, nếu có người nào nhận được thư mời của bà Giản thì cũng chỉ là giả, còn không bằng rời đi trước, tốt hơn hết cô Giản nên ngăn cản người khác thật tốt”
Rất nhiều người đều lấy thư mời của mình ra xem.
Ngài Cửu đã lên tiếng...!những ai nhận được thư mời của bà Giản đều phải rời đi.
Bọn họ nào có gan ở lại?
Giản Ngưng Tuyết cắn môi dưới, lần này hầu như một nửa khách mời đều phải rời đi!
Cô ta hoảng hốt bước lên phía trước: “Anh Việt Bách, không...!Đó chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Em không có...!cũng
không nói thư mời của cô Diệp là giả, là Hà Tĩnh hiểu sai mà thôi...!Cô Diệp à, mời cô vào trong...