Trái tim Diệp Mộc Châu suýt nữa đã nghẽn lại.
Hoắc Việt Bách đi tới phía tay lái phụ, chậm rãi đặt tay lên nóc xe, mở cửa ra: “Bà Hoắc vui vẻ quá nhỉ, còn đi ngồi xe của người khác?”
Tần Dật Thanh liếc mắt một cái đã nhận ra vị này chính là ngài Cửu nổi tiếng khắp nơi.
Trong mắt anh ấy lộ ra vẻ kinh ngạc, nghi hoặc rồi tới giật mình, sau đó là thoải mái vì đã khám phá được tất cả, cuối cùng là kiên định, vỗ vỗ vai Diệp Mộc Châu: “Tiểu Ngũ, thì ra đây chính là chồng của em”
Diệp Mộc Châu: ".
Hoắc Việt Bách hời hợt nhìn qua: “Anh Tần?”
Tần Dật Thanh tương đối có thiện cảm với Hoắc Việt Bách, mà người đàn ông có thể khiến Tiểu Ngũ tự nguyện kết hôn hẳn là sẽ có chỗ hơn người.
Chỉ cần Tiểu Ngũ thích, anh ấy đã cảm thấy Hoắc Việt Bách tốt hết.
Tần Dật Thanh nở nụ cười, gật đầu: “Ngài Cửu”
Sau đó lại nói với Diệp Mộc Châu: “Tiểu Ngũ, thấy em được gả cho người tốt như vậy, anh ba an tâm rồi.
Người này tốt hơn nhiều so với tên hôn phu đáng chết kia của em”
Hoắc Việt Bách cười càng ngày càng tươi.
Ừm, vị hôn phu đáng chết.
Tần Dật Thanh không biết vì sao anh ấy thể hiện một trăm hai mươi điểm thiện ý của mình với ngài Cửu mà anh
vẫn có vẻ căm thù mình.
Anh ấy nghĩ nghĩ, có lẽ là do mình quá đẹp cho nên ngài Cửu hơi ghen tị.
Thể là Tần Dật Thanh vô cùng thức thời: “Tiểu Ngũ, em ngồi xe của ngài Cửu đi, dù sao anh cũng không có thư mời tới dự tiệc, lúc nữa đến sau”.
Hoắc Việt Bách cười nhạo một tiếng, lôi Diệp Mộc Châu
đi.
Tần Dật Thanh: "..”
Cái địch ý này rốt cuộc là thế nào? Anh ấy có nói xấu gì ngài Cửu đâu?
Có lẽ đây chính là địch ý trời sinh giữa những người đàn ông với nhau.
Chỉ trách anh ấy quá đẹp trai thôi.
Diệp Mộc Châu đi theo Hoắc Việt Bách tới chỗ xe của anh, luôn có dự cảm xấu.
Ngón tay anh nắm lấy vô-lăng, nhưng không có ý định lái đi, mà lại lạnh nhạt nhìn về phía Diệp Mộc Châu: “Bà Hoắc và Tần Dật Thanh rất thân thiết sao?”
Diệp Mộc Châu có cảm giác như bị bắt về tính sổ.
Người đàn ông này ghen à? Chắc không đâu, Hoắc Việt Bách có thích cô đâu.
Hay là...!Lòng chiếm hữu của đàn ông?
Diệp Mộc Châu vội vàng nở nụ cười dịu dàng: “Sao lại thế được, không hề quen, không quen chút nào luôn”
“Không quen?”
Hoắc Việt Bách cười khẽ một tiếng, anh hờ hững mở miệng: “Trước kia Quốc Tế Hoắc Bình muốn hợp tác với Star nhưng lại bị từ chối, em biết vì sao không?”
Diệp Mộc Châu không hiểu vì sao suy nghĩ của anh lại nhảy vọt kiểu như vậy.
Năm đó mình từ chối hợp tác với Quốc tế Hoắc Bính, là vì cô không muốn dính dáng đến một tập đoàn lớn.
Từ trước tới nay Star đều một mình một ngựa, cô không có ý định bán mạng cho Hoắc Việt Bách.
Nhưng cũng chính vì bị mình từ chối mà lần đầu tiên trong lịch sử, Quốc Tế Hoắc Bính bị hỏng kế hoạch, còn tổn thất một bộ phận thị trường quốc tế.
Nếu như thật sự muốn so đo thì Hoắc Việt Bách chỉ cần xoa một ngón tay đã có thể bóp chết Star rồi.
Diệp Mộc Châu hơi sợ, nuốt nước miếng: “Em...!Em không biết, ngài Cửu cứ nói đùa, em không biết Star, em biết thế nào được!”
“Thì ra em không biết Star..”
Hoắc Việt Bách nhìn cô với ánh mắt thâm thúy: “Tần Dật Thanh là anh ba của Star, anh tưởng em với anh ta là bạn tốt, đương nhiên sẽ quen biết Star, xem ra anh nghĩ sai rồi”.
Diệp Mộc Châu thở dài một hơi, nhưng không biết vì sao trong lòng vẫn có dự cảm không lành.
Hoắc Việt Bách vẫn không lái xe, anh dựa vào ghế, chậm rãi nói:
“Em có biết vì sao Tần Dật Thanh tới Mộc Thành rồi mà Star vẫn không xuất hiện không?”
Diệp Mộc Châu vô thức trả lời: “Có lẽ là Star đang tới, dù sao các nhà thiết kế lớn cũng đều rất bận rộn, cho nên mới không tới Mộc Thành...!.
“Không đúng, em đoán tiếp đi.”
Diệp Mộc Châu tiếp tục diễn: “Có lẽ là bị chuyện gì đó làm chậm trễ..”
“Sai” Hoắc Việt Bách cười như không cười cắt ngang, sau đó hơi xích lại gần cô.
“Sở dĩ Star không hiện thân, bởi vì...!Cô ấy không phải đang như thế?
Hoắc Việt Bách cười khẽ: “Nhà thiết kế lớn Star, đã lâu không gặp”
Diệp Mộc Châu lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, như có cơn gió thổi qua, cô đang phải nhịn cảm giác muốn chửi bậy xuống.
Má nó? Cái quái gì thế? Sao Hoắc Việt Bách lại biết?