Sống lưng Giản Ngưng Tuyết cứng đờ.
Lâm Khiếu Phương mỉm cười nhìn lướt qua từng người một, cuối cùng mới nhìn đến Giản Ngưng Tuyết.
“Cô Giản, thật sự rất xin lỗi.

Ngài Hoắc của chúng tôi chướng mắt trang sức của nhà họ Giản, quyết định lựa chọn cô Vân Sơ làm đối tượng hợp tác.

Nếu như bởi vì chuyện này mà cô Giản làm tổn hại danh dự của cô Vân Sơ”

“Không thể nghi ngờ điều này đã nói rõ lựa chọn của ngài Hoắc là đúng đắn, quả thực nhà họ Giản không xứng để hợp tác với ngài Hoắc.”
Cả người Giản Ngưng Tuyết run lên: “Trợ...!trợ lý Lâm.”
Lâm Khiếu Phương nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Về chuyện vợ chưa cưới, chính cô giản là người rõ ràng nhất.

Mặc kệ tin tức này được truyền tới từ đầu, VỢ sắp cưới của ngài Hoắc tuyệt đối không phải là cô Giản đây.

Điểm này không cần tôi phải nhắc nhở nữa chứ?”.
Sắc mặt Giản Ngưng Tuyết hoàn toàn tái nhợt, trong ngực liên tục cuộn trào sự phẫn nộ và không cam lòng.
Con khốn Diệp Mộc Châu này, dựa vào cái gì mà có thể khiến anh Việt Bách bảo vệ cô ta như thế!
Mấy sinh viên nghe được rõ ràng thì hai mặt nhìn nhau.
“Hả? Hoá ra Giản Ngưng Tuyết vì muốn hợp tác cho nên mới đến tìm ngài Hoắc sao?”
“Kết quả ngài Hoắc lựa chọn Vân Sơ làm đối tượng hợp tác, Giản Ngưng Tuyết không cam lòng cho nên mới cố tình nói mình là vợ chưa cưới của ngài Hoắc, còn nói Vân Sơ là kẻ thứ ba, huỷ hoại danh tiếng của Vân Sơ?”
“Hừ...!loại người ghê tởm như vậy, vì lợi ích hợp tác mà không từ thủ đoạn vụ hãm đối thủ, thảo nào ngài Hoắc lại chướng mắt Giản Ngưng Tuyết.

Nếu là tôi thì tôi cũng chưởng mắt”
Từ nhỏ đến lớn những người quen biết Giản Ngưng Tuyết lúc nào cũng tăng bốc cô ta.

Đã bao giờ cô ta gặp phải chuyện bị một đám sinh viên ở tầng thấp nhất khinh bị như vậy đâu?
Cô ta tức đến nỗi mặt mày đỏ bừng, hung hăng liếc Lâm Khiếu Phương một cái, phẫn nộ bỏ lên xe dưới sự hộ tống của đám vệ sĩ.
Lâm Khiếu Phương hoàn thành nhiệm vụ mỉm cười rời đi.
Bên kia, Diệp Mộc Châu cảm thấy kỳ lạ: “Giản Ngưng Tuyết tới đây làm gì?
Đuổi theo anh sao?”
Hoắc Việt Bách mở cửa xe cho cô, nghe vậy thì nghiêng mắt nhìn qua: “Bà chủ Hoắc, em đang ghen sao?”
Diệp Mộc Châu cạn lời một hồi: "...!Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, tốt xấu gì Giản Ngưng Tuyết cũng là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của anh.

Nếu như không giải thích rõ thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện”
Đương nhiên Hoắc Việt Bách hiểu rõ điểm này, trên thực tế anh cũng không định để mặc Giản Nguyên Tuyết dùng danh nghĩa này đi tác oai tác oái.
Chỉ là Diệp Mộc Châu lại nói ra...
Người đàn ông nhướng mày một cái, ghé sát lại gần, cất giọng nỉ non hỏi: “Nói vậy là bà chủ Hoắc rất để ý chuyện tôi có một vợ chưa cưới sao?”
Diệp Mộc Châu: “..”
Nói không để ý chắc chắn là giả, chồng mình có một vợ chưa cưới còn chưa cắt đứt, dù sao vẫn có cảm giác không bình thường.
Tuy nhiên Giản Ngưng Tuyết cũng không phải vợ chưa cưới của anh thật, vậy mà còn đi rêu rao khắp nơi, đây chẳng phải là thiếu đòn sao?

Diệp Mộc Châu đang định nói mình không có ghen, chỉ đứng ở góc độ khách quan nói cho anh biết chuyện này mà thôi.
Kết quả là còn chưa mở miệng thì Hoắc Việt Bách đã nói tiếp một câu.
“Nếu bà chủ Hoắc để ý chuyện tôi có Vợ chưa cưới như vậy...!thể còn chồng chưa cưới của bà chủ Hoắc thì sao?”
Diệp Mộc Châu: “?”
Chồng chưa cưới? Chờ đã! Làm sao Hoắc Việt Bách lại biết cô có chồng chưa cưới?
Hoắc Việt Bách chưa bao giờ biết trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Trước đây tiền bối Tri Hành nói mình có một cô cháu gái, ông ấy muốn anh kết hôn với cô cháu gái đó của ông ấy, thực ra Hoắc Việt Bách cũng không để trong lòng.
Tiền bối Tri Hành nổi tiếng là yêu thương Tiểu Ngũ, sao ông ấy có thể gả cháu gái bảo bối của mình cho anh được?
Vì thế nên Hoắc Việt Bách không cho là thật.
Anh chỉ nhớ thời gian Tiểu Ngũ sinh bệnh, anh từng tặng cho Tiểu Ngũ một khối ngọc bội, cũng không biết Diệp Mộc Châu có còn giữ hay không.
Ánh mắt thản nhiên của người đàn ông rơi vào trên mặt cô: “Chồng chưa cưới của em...!từng tặng em một khối ngọc bội đúng không?”
Bỗng nhiên Diệp Mộc Châu cảm thấy sợ hãi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play