Hành lang lập tức yên lặng.

Diệp Khánh Thy vô thức ôm mặt, nước mắt rơi xuống: "Chị, sao chị lại đánh em..."

"Diệp Khánh Thy, cô muốn giết người"

Con người của Diệp Khánh Thy khẽ rút lại: "Chị, chị đang nói gì thế, em, sao em có thể...!Em thật sự không biết chị sẽ ngã, em không cố ý..".

Nước hốc mắt ngấn lệ, vẻ tủi thân, khiến người khác vô cùng đau lòng.

Sau khi Hoắc Ngạn Lâm bước đến, Diệp Khánh Thy mới rơi nước mắt.

Diệp Mộc Châu nhìn sang hai người: "Rõ ràng biết bên dưới có dao, còn cố ý đẩy tôi một cái, cô nói cô không biết? Ừ, không biết cũng được!"

Chát!

Lại thêm một cái tát nữa.

"Không biết thì tát một cái nữa."

Diệp Khánh Thy lập tức ngã xuống đất, mặt đầy nước mắt: "Chị, chị thật sự hiểu lầm em rồi."

"Diệp Mộc Châu!" Hoắc Ngạn Lâm không thể nhìn nổi nữa, đứng chắn trước mặt Diệp Khánh Thy, tức giận quát lên: "Em ấy nói không phải em ấy cố ý, cô đánh em ấy hai cái chưa đủ à? Sao bụng dạ cô lại hẹp hòi như thế hả?"

Diệp Mộc Châu chậm rãi vỗ tay: "Hoắc Ngạn Lâm, đừng lấy IQ của anh ra để sỉ nhục tôi, ai để con dao dưới đó, kiểm

tra camera là rõ ngay, Diệp Khánh Thy có cố ý hay không camera cũng có thể nói rõ!"
"Đương nhiên rồi, cậu chủ Hoắc anh chắc là sẽ không đi kiểm tra camera, dù sao cho dù tôi có ngã xuống, bị con dao kia đâm vào người mất mạng, thì trong mắt anh Diệp Khánh Thy cũng không cố ý".

Ánh mắt Hoắc Ngạn Lâm lóe lên: "Khánh Thy rất lượng thiện, em ấy sẽ không làm như thế!".

Diệp Mộc Châu cười như không cười: "Vậy sao, cho dù cô ta có giết người thì cô ra cũng là người con gái tốt bụng.

Sau khi tôi chết, tất cả mọi thứ của tôi và mẹ tôi đều trở thành của Diệp Khánh Thy".

Cô nói ra kế hoạch của hai người bọn họ: "Sau đó anh sẽ giải vây cho cô ta, cô ta chỉ cần rơi vài giọt nước mắt, không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, cuối cùng nhà họ Diệp sẽ công bố với bên ngoài rằng, tôi muốn đẩy Diệp Khánh Thy, lại thành tự hại mình, mất mạng".
Hoắc Ngạn Lâm nghẹn lời, nghiến răng.

Đúng, nếu như không phải Diệp Mộc Châu nhanh chóng tránh được, hôm nay cô đã mất mạng rồi.

Hơn nữa Diệp Mộc Châu chết rồi, chuyện tiếp theo xảy ra sẽ giống như những gì cô nói, nhà họ Diệp che giấu sự thật, mang hết tất cả tội lỗi đổ lên đầu Diệp Mộc Châu, nói lúc cô hãm hại Diệp Khánh Thy đã phạm phải sai lầm tự giết chết chính mình.

Dù sao bây giờ Diệp Khánh Thy mới là cô chủ cả của nhà họ Diệp...!đối với nhà họ Diệp mà nói quan trọng hơn.

Hơn nữa Diệp Mộc Châu chết rồi, hy sinh vì dòng họ, dâng hiến một phần sức lực cuối cùng cũng là chuyện nên làm.

Cô vì Diệp Khánh Thy mà trả giá tất cả, có gì mà không tốt.

Trần Nguyên Nhã ở bên ngoài đã nghe rõ hết mọi chuyện, lập tức xông vào: "Diệp Mộc Châu, sao cô có thể chua ngoa như vậy?"

"Không phải cô vẫn chưa chết sao! Đợi đến khi cô chết thật rồi cô sẽ về oán trách Diệp Khánh Thy ấy nhỉ! Nhưng cô chưa chết, còn đánh cả Diệp Khánh Thy, cô biết mặt của cậu ấy đáng giá bao nhiêu tiền không? Cái mạng của cô sao có thể so với mặt của cậu ấy!".

Diệp Khánh Thy cắn môi, giả vờ tủi thân: "Nguyên Nhã, đừng nói nữa, chị ấy sẽ buồn..."

Trần Nguyên Nhã tức giận: "Khánh Thy, tạo sao lại không cho tôi nói! Tôi muốn nói cho Diệp Mộc Châu biết gương mặt của cậu, bác Diệp cũng đã mua bảo hiểm rồi! Trị giá hơn một trăm tám mươi tỷ! Cái mạng này của Diệp Mộc Châu thì sao? Ha ha, đáng một tỷ tám không?"

"Nguyên Nhã, đừng nói thế...!Chị, không phải như thế, chỉ là cha thương em, mới mua bảo hiểm toàn thân cho em, mặt chỉ có một trăm mươi tỷ mà thôi...!Mạng sống của chị cũng rất đáng tiền, chỉ là Nguyên Nhã nói sự thật...!Em, em thật sự không biết nên nói thế nào.."

Diệp Khánh Thy dường như còn nhớ phải khóc, cô ta lấy ra một tấm chi phiếu, điền một con số, nước mắt lã chã: "Chị, đây là một tỷ tám, chị lấy đi, em bồi thường cho chị, em không biết giết người...!Làm sao em làm như vậy được chứ...! "


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play