Chắc là cảm thấy phiền quá, cô nhướng mày: "Hoắc Ngạn Lâm, có phải trước đây tôi chưa nói cho anh biết không, đầu anh có bệnh hả?".
Sắc mặt Hoắc Ngạn Lâm thay đổi: "Diệp Mộc Châu!"
"Anh nên sớm đi bệnh viện khám đi, dù sao thì loại bệnh như thiểu năng trí tuệ vẫn có trường hợp y học chữa khỏi đấy"
Hoắc Ngạn Lâm cố nén giận: "Cô.."
"Dùng cái đầu của anh để nghĩ đi, trên tay ai có bức ảnh chụp tôi năm năm trước, tôi bảo anh là đàn độn cũng là sỉ nhục cái từ đần độn này"
Hoắc Ngạn Lâm sửng sốt, ảnh chụp của Diệp Mộc Châu năm năm trước...!chỉ có mấy người nhà họ Diệp có.
Lẽ nào là Khánh Thy? Sao Khánh Thy lại làm vậy...
Anh nhớ tới gương mặt nhu nhược của Diệp Khánh Thy, không, sao Khánh Thy làm thế, chắc chắn là có lý do, chắc chắn là bởi vì Diệp Mộc Châu đã quá đáng quá!
Anh ta còn định nói gì đó, nhưng anh ta thấy Diệp Mộc Châu đã đi xa rồi.
Đáy lòng Hoắc Ngạn Lâm đau xót, anh ta đã làm vị hôn phu của cô hai năm, nhưng anh còn chưa được nắm tay cô.
Bây giờ Diệp Mộc Châu lại vì tiền, có thể làm ra loại chuyện này...
Diệp Mộc Châu đi tới phòng nghỉ cá nhân của Giang Bắc Minh.
Giang Bắc Minh cười nhẽ,
đôi mắt đào hoa lướt sang, sau đó ném cho Diệp Mộc Châu một ái ví nhỉ.
"Này, bà cụ nhỏ, chú nghe nói em bị bắt nạt, đặc biệt bảo anh đưa cho em một món quà nhỏ, em xem đi"
Diệp Mộc Châu mở túi ra, bên trong xếp một hàng châm ngay ngắn.
Đây là ám khí bí truyền của sự môn, số lượng cực ít, từ trước đến nay chủ luôn không nỡ dùng, không ngờ lần này lại cho cô nhiều như vậy.
"Chú nói, gần đây ông ấy bận quá, không thể đích thân tới Mộc Thành báo thù cho em, cho nên bảo anh đưa cái này cho em, loại ám khí giết người vô hình này, anh một châm cũng không có, chú một lần tặng cho em hai mươi cái, thật là bất công"
Giang Bắc Minh nhớ tới dáng vẻ của Diệp Khánh Thy, trên hàng mi xoẹt qua một tia sát ý: "Tính mạng của những người đó nhà họ Diệp giữ lại cũng không có tác dụng gì, anh thấy chú nói không sai, có một số người không xứng được sống trên thế giới này"
Sau khi Diệp Mộc Châu thu hết ám khí vào trong túi, cô mới mỉm cười: "Bây giờ là xã hội pháp trị, nói gì mà chết hay không, em là công dân tốt tuân thủ pháp luật"
Trong lòng cô rất ấm áp, mặc dù không có tình thương của bố, nhưng cô có thầy, chú, còn có đàn anh đàn chị, rất nhiều người thương có chiều cô.
Diệp Mộc Châu nhẹ giọng nói: "Em giữ lại nhà họ Diệp, một là vì muốn điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ em.
Hai hung thủ giết người Diệp Gia Trường và Dương Thanh Nguyệt, em không muốn để cho bọn họ ung dung ngoài vòng pháp luật, em muốn tất cả mọi người đều biết hành vi tội ác của bọn họ.
"Hai là bởi vì, chú hai em rất tốt với em, ông ấy cũng là người nhà họ Diệp, nể mặt ông ấy, em mới kề cà chưa ra tay với nhà họ Diệp."
Giang Bắc Minh gật đầu, như thế, cái chú hai của nhà họ Diệp, mặc dù tính tình yếu đuối, nhưng đúng là rất tốt với bà cụ nhỏ.
"Đúng rồi, em muốn kiểm tra hồ sơ của sinh viên hai mươi năm trước của Thanh Đại" Diệp Mộc Châu chợt nói: "Anh là người quản lý trường học, anh có quyền này không?"
Giang Bắc Minh đang định gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới đàn anh.
Đàn anh cũng người quản lý trường Thanh Đại mà! Chi bằng bảo đàn anh giúp bà cụ nhỏ việc này.
Tranh thủ cơ hội này, cho đàn anh và đàn em gặp mặt, không phải là rất tốt sao?
Anh đúng là quá thông minh!
Cùng lúc đó, văn phòng hiệu trưởng.
Hoắc Việt Bách không chút để ý thưởng thức con dao trong tay, mỉm cười sâu xa: "Thế nào, hiệu trưởng Trường vẫn chưa đưa người tới à?"