Thập Tinh địa vị cao, lại tiếp nhận đơn của nhà họ Diệp.
Cô ta chỉ vì năm phần trăm cổ phần kia thôi sao?
Có lẽ Thập Tinh không thèm để mắt tới cổ phần đó cũng nên!
Thập Tinh làm như vậy, chắc chắn là cảm thấy nhà họ Diệp có tiền đồ, cho nên không ngại hạ.
thấp mình, kết nối qua lại với nhà họ Diệp!
Chờ Diệp Gia Trường với Hoắc Ngạn Lâm đi rồi, Dương Thanh Nguyệt tức giận cắn răng.
Trên mặt đầy khắc nghiệt: “Cô Thập Tinh này thật là không biết tốt xấu, tìm cô ta giúp đỡ là phúc phận tám đời của cô ta tu luyện được, cô ta giúp một chút chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, không phải mang ơn đội nghĩa với chúng ta sao, cảm ơn chúng ta vì đã tìm cô ta giúp đỡ? Lại còn dám cướp cổ phần của Khánh Thy, con cặn bã!”
Diệp Khánh Thy cụp mi: “Mẹ à, thôi bỏ đi! Loại hacker này tham tiền cũng là hợp tình hợp lý, dù sao cũng không phải ai cũng không mê tiền tài giống như chúng ta”
Dương Thanh Nguyệt gật đầu: “Không sai, người có phẩm chất cao quý như con gái mẹ, cũng không nhiều lắm”.
Diệp Mộc Châu cúp điện thoại, tâm trạng vô cùng tốt, cô lật hòm thư, nhìn thấy đàn anh đã viết xong hệ thống tự động cãi nhau cho cô.
Trong lòng ba phần cảm ơn bảy phần tò mò, Diệp Mộc Châu chủ động gửi tin nhắn đàn anh: “Đàn anh, anh dỗ được chị dâu chưa? Cách em chỉ có ích không?”
Vốn dĩ tưởng rằng một cậu chủ hơn bốn mươi tuổi thì phải rất bận, không ngờ rằng đối phương trả lời lại rất nhanh: “Cô ấy không có cảm ơn anh”.
Diệp Mộc Châu hoang mang khó hiểu: “Anh chọc cho cô ấy không vui, tặng đồ dỗ cô ấy, còn muốn cô ấy cảm ơn anh sao? Cảm ơn không phải dùng ở chỗ này! Hay là emchỉ anh cách dễ dành phụ nữ nhé?”
Hoắc Việt Bách nắm chặt điện thoại, mặt mày hiện lên vẻ không vui, đầu ngón tay người đàn ông gõ vào lưng ghế, nheo hai mắt lại.
Dỗ dành phụ nữ?
Lại bảo anh đi dỗ dành Diệp Mộc Châu?
Là cô chết sống cũng phải gả cho anh, bây giờ lạnh nhạt không quan tâm tới anh cũng là cô.
Dựa vào cái gì còn muốn anh dỗ dành chứ?
Người đàn ông cười nhạo một tiếng: “Không cần đâu, anh không có hứng thú với người phụ nữ này.
”
Diệp Mộc Châu tấm tắc, kiêu ngạo như vậy, sau này xem anh ta bị nghiệp quật như thế nào.
Nhưng mà đàn anh không muốn nói, cô cũng sẽ không hỏi, bắt đầu nói đến chuyện chính: “Em cất vài thứ lần trước em tra được đặt ở trong phòng nhỏ, nếu anh rảnh thì qua đó lấy nhé”
Hoắc Việt Bách trả lời một cái “ăm”.
Tất nhiên anh biết căn cứ nhỏ này của đàn em là ở đâu, mấy thứ này để người khác đi lấy anh.
không yên tâm, dứt khoát phải tự mình đi một chuyến.
Diệp Mộc Châu một mình ở trong căn nhà nhỏ ngồi một lúc, xử lý xong một đơn, ước tính thời
gian, đàn anh chắc cũng sắp tới rồi.
Cô không có hứng thú với việc gặp gỡ người quen qua mạng, cho nên dự tính sẽ chuồn trước khi đàn anh tới.
Nếu đàn anh thật sự là một người đầu trọc bốn mươi tuổi, vậy hình tượng của anh ta ở trong lòng cô sẽ bị tan biến.
Từ cầu thang rách nát đi xuống, Diệp Mộc Châu đụng phải một người đàn ông cao lớn.
Cô đau đớn ôm đầu, ba từ “thật xin lỗi còn chưa kịp nói ra, lúc ngước mắt lên, ngay lập tức đụng phải một đôi mắt lạnh lùng.
Diệp Mộc Châu run lên, theo phản xạ lùi lại hai bước, ngay lập tức cảm giác tâm trạng tốt đẹp.
đều bị phá huỷ hết.
“Ngài, ngài Cửu, xin chào”
Hoắc Việt Bách nheo mắt lại.
Anh nhìn về phía cô vài lần, nói một cách bình tĩnh: “Sao cô lại ở chỗ này?”
Diệp Mộc Châu không nhịn được nhìn ra bên ngoài hiên, đàn anh vẫn chưa tới sao? Sao lại là tên khốn Hoắc Việt Bách này tới đây chứ?
Đây là khu dân cư cũ, nhà cửa rất tồi tàn, thật khó tưởng tượng một chủ tịch lớn giá trị hàng ngàn tỷ như Hoắc Việt Bách lại xuất hiện ở chỗ như thế này.
Diệp Mộc Châu nuốt nước bọt, nở một nụ cười: “Tôi lúc trước thuê phòng ở đây, nay tới trả phòng”
Người đàn ông đầy ẩn ý cười nhạt một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT