Chương 241
Chu Chính Hà giả vờ thương xót: “Đúng vậy, cô sinh viên này không có khả năng, làm việc cũng quá tuỳ tiện. Trẻ con bây giờ đa số đều xốc nổi như vậy.”
Người bạn tốt trong giới phiên dịch đó lắc đầu: “Không cứu nổi, nóng nảy như thế…”
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo nhưng cũng đầy lạnh lùng vang lên. Diệp Mộc Châu nhìn nguyên văn rồi nhanh chóng bắt đầu phiên dịch.
Giọng nói êm dịu, rõ ràng câu văn khó hiểu và tối nghĩa như vậy nhưng lại được cô diễn đạt một cách hoàn hảo, khiến cho tất cả mọi người đều say đắm.
Đoạn văn không dài, nhưng phiên dịch ra cũng mất mười mấy phút.
Xét về giọng nói, Diệp Mộc Châu vốn dĩ đã có ưu thế, cộng thêm phiên dịch xuất sắc khiến cả hội trường cuộc thi bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Mãi cho đến khi cô phiên dịch xong, dưới bục mới bùng nổ một tràng vỗ tay dữ dội.
Rất nhiều tuyển thủ đứng bên cạnh Diệp Khánh Thy không ngừng phấn khích nói:
“Diệp Mộc Châu đúng là tài giỏi! Khánh Thy, cậu có người chị tài giỏi như vậy mà sao không nói cho chúng tôi biết?”
“Chẳng trách Diệp Mộc Châu cả gan khiêu chiến với thầy Chu, tôi thấy… Tôi thấy cậu ấy phiên dịch còn giỏi hơn cả thầy Chu”.
Một người nói như vậy, những người ban đầu không dám nói cũng lần lượt lên tiếng.
“Đúng vậy, đúng vậy, ban đầu tôi nói còn sợ thầy Chu không vui. Nhưng… Nhưng tôi vẫn muốn nói! Rõ ràng cảm xúc và cách dùng từ dùng câu của Diệp Mộc Châu giỏi hơn rất nhiều so với thầy Chu. Làm tôi nghe muốn sắp khóc đến nơi rồi.”
“Đúng vậy, người nào cũng bảo không thể nào dùng lời văn khác để phiên dịch đoạn tiếng Pháp này, dù có dịch ra được thì cũng không còn cảm xúc đó. Nhưng khi Diệp Mộc Châu dịch ra, cảm xúc đó vẫn còn nguyên vẹn, giống hệt như lúc đọc bản gốc.”
Diệp Khánh Thy cắn chặt môi dưới, không thể nào, sao có thể được!
Rõ ràng Diệp Mộc Châu bị vứt dưới quê, mẹ cũng đã vứt bỏ cô ta. Nhưng tại sao? Tại sao cô ta lại biết tiếng Pháp còn biết phiên dịch?
Còn bên kia, vẻ mặt của Chu Chỉnh Hà đã tối sầm lại, bàn tay cầm chén trà run lên bần bật.
Người bạn tốt ở bên cạnh ông ta đã hoàn toàn chìm đắm trong lời dịch của Diệp Mộc Châu, đúng là tự mình vả vào mặt mình.
“Thiên tài, đây đúng là thiên tài trong giới phiên dịch! Vừa nãy tôi lại nói cô ta kiêu căng ngạo mạn? Không, cô ta nên kiêu căng, cô ta có quyền ngạo mạn!”
“Cảm xúc như vậy, kỹ thuật bậc này. Trời ơi… Chính Hà à, ông phát hiện ra một nhân tài rồi.”