Chương 238
“Con không thể làm học trò của thầy Chu cũng không sao, con chỉ lo cho nhà họ Diệp chúng ta. Chị làm vậy rõ ràng là không quan tâm gì đến nhà họ Diệp. Con thật thấy xót cho cha. Cha cực khổ biết bao mới có thể làm rạng danh nhà họ Diệp như bây giờ nhưng trong phút chốc tâm huyết cả đời đều bị chị phá hoại”
Diệp Gia Trường tức giận đến phát run:
“Được, được! Ngày mốt à! Cha phải đi xem thử ngày mốt Diệp Mộc Châu có thể phiên dịch cái gì! Khánh Thy, ngày một con đi với cha. Không thể để Diệp Mộc Châu lên sân khấu làm mất mặt gia đình”
Diệp Khánh Thy lộ ra một nụ cười đắc ý: “Con hiểu rồi cha!”
Hai ngày sau.
Cuộc thi Phiên dịch sẽ chính thức bắt đầu vào lúc một giờ chiều.
Cuộc thi năm nay hơi đặc biệt. Có một học sinh đã trực tiếp thách đấu với Bậc thầy Phiên dịch Chu Chính Hà.
Điều trớ trêu thay là điểm thi tiếng Anh của học sinh này đều có được nhờ vào gian lận.
Không chỉ các thí sinh, trên mạng có rất nhiều người cũng vô cùng tò mò về cuộc thi kỳ này. Vì vậy, người phụ trách của cuộc thi là ông Charlie đã đồng ý cho một số phóng viên vào hội trường để phát sóng trực tiếp tình hình cuộc thi cho mọi người.
Hoắc Việt Bách dừng xe ở bên ngoài: “Bà chủ Hoắc, có chắc là không cần tôi đi cùng chứ?”
Diệp Mộc Châu biết rằng thân phận Quán quân của các Cuộc thi Phiên dịch trước đó không thể che giấu tiếp được nữa, nhưng cô cũng không hy vọng Hoắc Việt Bách nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc đè bẹp Chu Chính Hà trên sân khấu.
Suy cho cùng, Hoắc Việt Bách vẫn thích kiểu phụ nữ yếu đuối.
Nếu cô ép Chu Chính Hà đến mức ói máu thì sau này làm sao giả vờ yếu đuối được nữa đây?
Cô vô cùng dịu dàng nói: “Không cần đầu ngài Cửu. Anh yên tâm đi. Em chắc chắn sẽ không làm anh mất mặt”
Hoắc Việt Bách cười khẽ: “Đi đi”
Diệp Mộc Châu nhanh chóng xuống xe, thật ra thì đúng là cô không cần có người đi cùng.
Chỉ là một cuộc thi Phiên dịch nhỏ xíu thôi mà. Cô có thể thi đấu đồng vai phải lứa với người đứng đầu của Tổ chức Phiên dịch Quốc tế thì Chu Chính Hà đã đáng là gì?
Nói thật lòng, cô thật sự không xem ông ta ra gì cả!
Bên trong hội trường.
“Chị ơi, em ở đây này!”
Diệp Khánh Thy diện váy ren ôm sát, nhẹ nhàng lại quyến rũ.
Hoắc Ngạn Lâm đang ở cạnh cô ta, cả hai cùng nhìn thấy Diệp Mộc Châu.
Diệp Khánh Thy cắn môi đi đến, khẽ hỏi: “Chị, cuộc thi lần này chỉ có nắm chắc phần thắng không? Lỡ như chị thua..”