Lâm Khiếu Phương hoảng hốt.

Vừa nãy thái độ của người đàn ông kia trong điện thoại cung kính lại còn thành kính như vậy, anh ta còn tưởng người đó đang theo đuổi bà chủ…

Kết quả người ta lại là Phó tổ trưởng ban tổ chức Cuộc thi Phiên dịch Quốc tế?

Không đúng, một Phó tổ trưởng cung kính với bà chủ như vậy làm gì?

Hoắc Việt Bách chỉ mỉm cười, Diệp Mộc Châu đã nhiều lần tham gia cuộc thi. Phiên dịch. Bởi vì cô không muốn quá lộ liễu, cho nên mỗi lần tham gia thi đấu đều dùng những thân phận khác nhau.

Không có ngoại lệ, mỗi lần đều là lần đầu tiên.

Cuộc thi Phiên dịch mời cô làm người ra đề và trọng tài, nhưng cô lại khéo léo từ chối gia nhập vào nội bộ cuộc thi.

Sau này ông Charlie phát hiện người này là nhân tài hiếm có, qua lời giới thiệu của tổ chức phiên dịch muốn mời cô tham gia vào tổ chức. Diệp Mộc Châu cũng đang cân nhắc về vấn đề này.

Bây giờ Chu Chính Hà lại liều lĩnh lên nòng cho súng, đúng lúc cho tổ chức phiên dịch cơ hội thể hiện…

Cho nên Hoắc Việt Bách nói Chu Chính Hà sắp tiêu đời rồi không phải là lời nói linh tinh.

Lúc này trong phòng làm việc tạm thời của tổ chức phiên dịch.

Bọn họ đã bay từ nước M đến Mộc Thành vì cuộc thi này. Charlie vừa cúp điện thoại liền hung dữ đập bàn, dùng tiếng mẹ đẻ để nói chuyện với những người xung quanh.

“Chu Chỉnh Hà vu khống cô Mộc Châu gian lận, khó khăn lắm chúng ta mới thuyết phục được cô ấy đến làm huấn luyện viên cho cuộc thi. Chu Chính Hà đã phá huỷ cơ hội này rồi!”

Một người phụ trách khác ở bên cạnh cũng tức đến đỏ bừng cả mặt: “Cô Mộc Châu mà phải gian lận sao? Cô ấy là nhân tài mà tổ chức phiên dịch chúng ta mời liên tục năm năm nhưng không được, Chu Chính Hà là cái thá gì chứ?”

“Ông Charlie, bây giờ chúng ta mau ra thông báo chính thức để đính chính cho cô Mộc Châu! Chu Chính Hà không có tư cách tham gia vào tổ chức của chúng ta, nhưng lại không biết ngượng mà công kích cô Mộc Châu. Đúng là không biết xấu hổ!”

Charlie xua tay: “Không không không, cô Mộc Châu tự biết sắp xếp, chúng ta chỉ cần nghe theo cô ấy là được.”

Ông ta nói ra biện pháp của Diệp Mộc Châu, mọi người trong tổ chức đều gật đầu: “Cách này rất hay, khiến cho Chu Chính Hà tâm phục khẩu phục, để cho ông ta cũng nếm thử mùi vị bị mất mặt!”

Sau khi Diệp Khánh Thy tắt phát sóng trực tiếp ngay lập tức cúi đầu xin lỗi Chu Chính Hà, vẻ mặt ngượng ngùng.

“Thầy Chu, cảm ơn thầy đã rộng lượng tha thứ cho chị gái con. Nếu không con cũng không biết chị ấy nên làm thế nào nữa.”

Diệp Gia Trường vội vàng nói: “Thầy Chu, đứa con gái này của tôi có tấm lòng lương thiện, chắc chắn không nỡ nhìn thấy chị mình bị nhiều người mắng chửi như vậy. Mộc Châu cũng thật sự không nên gian lận, sau này tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ nó cẩn thận”

 

 

 

 

Chu Chính Hà được nịnh nọt tâng bốc liền đắc ý: “Ông Diệp đúng là nên dạy dỗ Diệp Mộc Châu cẩn thận, một sinh viên còn muốn…”

“Còn muốn cái gì cơ?”

Bỗng nhiên, một giọng nữ bình tĩnh cắt ngang lời nói của Chu Chính Hà.

VL

Diệp Mộc Châu xuất hiện ở trước cửa chậm rãi lên tiếng, nhíu mày lại: “Còn muốn vượt qua ông, khiến cho ông mất mặt đúng không?”

Phòng khách bỗng nhiên rơi vào tĩnh lặng.

Phía sau Diệp Mộc Châu là người giúp việc đang thở hồng hộc: “Xin lỗi ông, tôi… Tôi không cần được cô cả…”

Diệp Gia Trường nhíu mày: “Mày trở về sao lại không nói tiếng nào? Vừa về đã chạy vào đây, không nhìn thấy thầy Chu đang ở đây sao? Không biết lễ phép gì cả!”

“Tôi về nhà mình còn cần phải thông báo sao? Tổng giám đốc Diệp quên mất người đứng tên căn biệt thự này là ai rồi à?”

Diệp Gia Trường tức tối, Diệp Khánh Thy vội vàng đi lên phía trước, giọng nói

dịu dàng.

“Chị à, chị quay về xin lỗi thầy Chu sao? Chị yên tâm, thầy Chu đã tha thứ cho chị rồi, chuyện này kết thúc từ đây. Không sao đâu, thầy Chu rất tốt, thầy ấy sẽ không trách chị đâu mà.”

Diệp Mộc Châu nở nụ cười như không, ánh mắt nhìn về phía Chu Chính Hà.

“Ông Chu, ông cảm thấy ông gánh được tiếng xin lỗi của tôi sao?”

 

Sắc mặt Chu Chính Hà hơi thay đổi.

Diệp Gia Trường sợ đắc tội với Bậc thầy phiên dịch này nên vội vàng mắng: “Diệp Mộc Châu, đã gian lận còn không chịu thừa nhận, mày thật là ngỗ nghịch quá mà!”

Diệp Khánh Thy cắn môi dưới: “Cha, cha đừng nghiêm khắc với chị như vậy. Chị nhất định sẽ xin lỗi mà”

Diệp Mộc Châu gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, chẳng hề để ý đến âm thanh ồn ào của hai người phía sau.

Ánh mắt cô dừng lại trên người Chu Chính Hà, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Thầy Chu, ông biết tôi rốt cuộc có gian lận hay không mà.”

Ánh mắt đang né tránh của Chu Chính Hà khẽ động. Ông ta cố làm ra vẻ khinh thường nhưng tuyệt nhiên lại không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Đúng vậy, ông ta biết Diệp Mộc Châu không gian lận, vậy thì đã sao?

Cái loại thiên tài này đáng bị chôn vùi và tiêu diệt. Nếu không, một khi cô ta được tất cả mọi người biết đến thì một nhà phiên dịch đã trải qua bốn mươi năm kinh nghiệm mới có thể được gọi là thành công như ông ta, chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho người khác sao?

Ánh mắt của Diệp Gia Trường sắc bén: “Diệp Mộc Châu, mày ngậm miệng lại cho tao! Nhà họ Diệp bọn tao sao lại có loại sao chổi như mày thế này? Mày đã gian lận thì nên nhận lỗi đi, còn ở đây nói bậy bạ gì thế hả?”

Đôi mắt Diệp Mộc Châu đong đầy vẻ giễu cợt.

 

 

 

Làm cha kiểu này có nên tính không! Sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng đã vội vàng tin vào vài ba câu của người ngoài mà cương quyết gán cho cô cái tội gian lận.

Cũng may là cô không có tình cảm gì với nhà họ Diệp, nếu không thì chẳng phải sẽ đau lòng đến chết vì có loại cha thế này sao.

Hai mắt Diệp Khánh Thy đã đỏ bừng: “Chị, chị mau nhận lỗi với thầy Chu đi.

Chỉ cần chị thật lòng hối cải, mọi người sẽ tha thứ cho chị mà. Sau này chị vẫn là người chị tốt của em”

Chu Chính Hà hằng giọng: “Được rồi, Diệp Mộc Châu. Nhân lúc tôi đang ở đây, mau xin lỗi rồi sau đó thừa nhận sự thật là cô đã gian lận đi. Tôi không muốn lãng phí thời gian của mình cho cô”.

Diệp Mộc Châu nhìn quanh. Hay lắm, ai nấy đều ép cô phải xin lỗi.

Chuyện này hiển nhiên là do Diệp Khánh Thy và Chu Chính Hà bày ra, rõ ràng là cô không gian lận.

Bây giờ hai tên thủ phạm gây tội lại đứng ở cương vị là người bị hại, tận tình khuyên bảo cô nhận tội.

Diệp Mộc Châu nhắm mắt lại, rồi đột nhiên mở bừng ra: “Thưa ông Chu, hiệu trưởng, các giáo sư và rất nhiều bạn học của trường Đại học Thanh Kiều đều có thể chứng minh rằng tôi không gian lận. Nếu ông vẫn một mực khẳng định tôi đã gian lận cũng không tin tưởng giáo sư của Thanh Kiều, cũng không sao cả”.

“Như vậy đi, ông Chu chắc hẳn sẽ tin tưởng các giám khảo và cố vấn của Cuộc thi Phiên dịch chứ? Ở Cuộc thi đó vào ngày mốt, chúng ta sẽ thi đấu trực tiếp, ông thấy thế nào?”

Chu Chính Hà khinh thường, chế nhạo: “Tại sao tôi phải hạ thấp thân phận của mình để đấu với cô!”

“Đấu với tôi? Không” Diệp Mộc Châu khẽ cười: “Ông Chu, nói cho chính xác thì không phải tôi muốn thi đấu với ông, mà là..

“Tôi muốn thách đấu với ông”

“Ông có dám nghênh chiến không?”

Đồng tử của Chu Chính Hà đột nhiên co lại, cả người cứng đờ!

Diệp Gia Trường không thể nhịn được nữa, quát lên: “Diệp Mộc Châu, mày cũng không tự nhìn lại xem mình là cái thá gì! Một đứa nhà quê không biết tốt xấu giống y như mẹ của mày! Ông Chu là người mày có thể đắc tội sao? Nếu mày đắc tội với ông ấy, gây trở ngại cho tương lai của Khánh Thy thì tao quyết không tha cho mày!”

Vừa dứt lời, điện thoại di động của mỗi người đều đồng loạt phát ra âm báo…

Facebook bỗng nhiên bùng nổ lần nữa. Chu Chính Hà cảm thấy tài khoản

Facebook của mình được tag đến sắp nổ tung.

 

 

 

Ban tổ chức Cuộc thi Phiên dịch Quốc tế: “Đối với trình độ phiên dịch của bạn Diệp Mộc Châu cũng như sự việc gian lận, Ban tổ chức cuộc thi vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ. Vì vậy, chúng tôi chấp nhận lời yêu cầu của Diệp Mộc Châu. Xin mời ông Chu Chính Hà đến tham gia phần thi thách đấu này.”

Diệp Mộc Châu: “Tại Cuộc thi Phiên dịch ngày mốt sẽ cùng ông so tài cao thấp. Ông Chu, xin ông chấp nhận lời thách đấu này @Chu Chính Hà”

Toàn bộ cư dân mạng: “!”

Diệp Mộc Châu… Bị điên rồi sao?

Trong phòng khách nhà họ Diệp, Diệp Gia Trường trợn tròn mắt. Ông ta không thể tin Ban tổ chức Cuộc thi Phiên dịch Quốc tế lại giúp cho Diệp Mộc Châu. Đứa ngỗ nghịch này rõ ràng đã gian lận, lời của Khánh Thy còn giả được sao?

Sao ban tổ chức cuộc thi lại cảm thấy Diệp Mộc Châu không gian lận? Nhất định là Diệp Mộc Châu lại không biết xấu hổ chạy đi ngủ với người phụ trách rồi. Sao ông ta lại có một đứa con gái như vậy?

Diệp Mộc Châu chậm rãi liếc nhìn: “Thầy Chu, hẹn ngày mốt gặp lại. Không gặp không về”

Diệp Mộc Châu ra khỏi cửa mới nhấn nút tạm dừng ghi âm.

Nếu không phải vì ghi âm, cô sẽ không từ xa đến tận nhà họ Diệp.

Chu Chính Hà vu khống cô tội gian lận là một chuyện. Diệp Gia Trường và Diệp Khánh Thy ở phía sau châm dầu vào lửa lại là một chuyện khác.

Lần này, cả nhà họ Diệp và Chu Chính Hà, người nào cũng đừng mong chạy thoát.

Bên kia, Chu Chính Hà mất một lúc lâu mới ổn định lại được tâm trạng.

Tuy rằng Diệp Mộc Châu là thiên tài, nhưng trình diễn tại chỗ thì chưa chắc cô ta đã tốt hơn mình.

Hơn nữa, ông ta đã tung hoành trong giới phiên dịch nhiều năm như vậy, ai lại không nể mặt. Dù Diệp Mộc Châu muốn so tài, chẳng lẽ những giám khảo đó lại không kiêng nể ông ta chút nào sao.

Cho dù Diệp Mộc Châu dịch hay hơn gấp trăm lần, ông ta vẫn có cách để thắng!

Nghĩ đến đây, ông ta mới dần bình tĩnh lại.

Ông ta thế mà lại bị một con nhóc mới vài tuổi đầu hù dọa. So tài trực diện không thắng được Diệp Mộc Châu, chẳng lẽ ông ta không biết dùng chút chiêu trò khiến cho Diệp Mộc Châu không thể lên sân khấu sao? Chỉ cần như vậy, không phải ông ta đã thắng rồi sao?

Chu Chính Hà càng nghĩ tâm trạng càng tốt lên, hừ nhẹ một tiếng: “Tổng giám đốc Diệp có đứa con gái tốt thật!”

Nói xong, ông ta phủi tay áo đi mất.

Một lúc lâu sau, Diệp Gia Trường mới định thần lại. Ông ta nhíu mày chặt hơn, rồi tức tối đập vỡ chiếc cốc trên bàn.

“Rốt cuộc Diệp Mộc Châu nó bị gì vậy? Chỉ ở quê mười năm đã trở nên vô giáo dục như thế này? Sao nó lại to gan mà đi thách đấu với Chu Chỉnh Hà. Có phải nó bị điên rồi không, hay là muốn nhà họ Diệp mất hết thể diện?”

 

 

 

 

Diệp Khánh Thy thở dài: “Sao chị lại nông nổi như vậy chứ. Chị mà so tài với thầy Chu thì dù có thắng hay thua, thì giữa nhà họ Diệp và thầy Chu tự nhiên sẽ có khoảng cách”

“Con không thể làm học trò của thầy Chu cũng không sao, con chỉ lo cho nhà họ Diệp chúng ta. Chị làm vậy rõ ràng là không quan tâm gì đến nhà họ Diệp. Con thật thấy xót cho cha. Cha cực khổ biết bao mới có thể làm rạng danh nhà họ Diệp như bây giờ nhưng trong phút chốc tâm huyết cả đời đều bị chị phá hoại”

Diệp Gia Trường tức giận đến phát run:

“Được, được! Ngày mốt à! Cha phải đi xem thử ngày mốt Diệp Mộc Châu có thể phiên dịch cái gì! Khánh Thy, ngày một con đi với cha. Không thể để Diệp Mộc Châu lên sân khấu làm mất mặt gia đình”

Diệp Khánh Thy lộ ra một nụ cười đắc ý: “Con hiểu rồi cha!”

Hai ngày sau.

Cuộc thi Phiên dịch sẽ chính thức bắt đầu vào lúc một giờ chiều.

Cuộc thi năm nay hơi đặc biệt. Có một học sinh đã trực tiếp thách đấu với Bậc thầy Phiên dịch Chu Chính Hà.

Điều trớ trêu thay là điểm thi tiếng Anh của học sinh này đều có được nhờ vào gian lận.

Không chỉ các thí sinh, trên mạng có rất nhiều người cũng vô cùng tò mò về cuộc thi kỳ này. Vì vậy, người phụ trách của cuộc thi là ông Charlie đã đồng ý cho một số phóng viên vào hội trường để phát sóng trực tiếp tình hình cuộc thi cho mọi người.

Hoắc Việt Bách dừng xe ở bên ngoài: “Bà chủ Hoắc, có chắc là không cần tôi đi cùng chứ?”

Diệp Mộc Châu biết rằng thân phận Quán quân của các Cuộc thi Phiên dịch trước đó không thể che giấu tiếp được nữa, nhưng cô cũng không hy vọng Hoắc Việt Bách nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc đè bẹp Chu Chính Hà trên sân khấu.

Suy cho cùng, Hoắc Việt Bách vẫn thích kiểu phụ nữ yếu đuối.

Nếu cô ép Chu Chính Hà đến mức ói máu thì sau này làm sao giả vờ yếu đuối được nữa đây?

Cô vô cùng dịu dàng nói: “Không cần đầu ngài Cửu. Anh yên tâm đi. Em chắc chắn sẽ không làm anh mất mặt”

Hoắc Việt Bách cười khẽ: “Đi đi”

Diệp Mộc Châu nhanh chóng xuống xe, thật ra thì đúng là cô không cần có người đi cùng.

Chỉ là một cuộc thi Phiên dịch nhỏ xíu thôi mà. Cô có thể thi đấu đồng vai phải lứa với người đứng đầu của Tổ chức Phiên dịch Quốc tế thì Chu Chính Hà đã đáng là gì?

Nói thật lòng, cô thật sự không xem ông ta ra gì cả!

Bên trong hội trường.

“Chị ơi, em ở đây này!”

Diệp Khánh Thy diện váy ren ôm sát, nhẹ nhàng lại quyến rũ.

Hoắc Ngạn Lâm đang ở cạnh cô ta, cả hai cùng nhìn thấy Diệp Mộc Châu.

Diệp Khánh Thy cắn môi đi đến, khẽ hỏi: “Chị, cuộc thi lần này chỉ có nắm chắc phần thắng không? Lỡ như chị thua..”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play