Chương 214
Diệp Khánh Thy nhu nhược bước lên, khóc nức nở nói với hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, em xin lỗi, đều do em không tốt. Em và bà nội chỉ là không muốn để chị gái lầm đường lạc lối..”.
Hiệu trưởng hé môi định nói gì đó thì Chu Chính Hà đã tức giận cắt ngang: “Không còn gì để nói nữa! Cô ta đã gian lận, nếu cô ta không đưa ra một lời giải thích.”
“Nếu như tôi không đưa ra một lời giải thích, ông Chu muốn làm thế nào đây?” Một giọng nữ bình tĩnh không một chút dao động truyền vào từ cửa .
Dáng vẻ Diệp Mộc Châu vẫn tự nhiên như thường, cô nhìn về phía những người bên trong phòng.
Lúc cô nhận được cuộc điện thoại kia, trong chốc lát đã biết Diệp Khánh Thy định bày trò gì. Diệp Khánh Thy là muốn mượn tay của Chu Chính Hà để phá hủy thanh danh của cô.
Diệp Gia Trường muốn chia cổ phần của công ty cho Diệp Khánh Thy để đưa Diệp Khánh Thy trở thành người thừa kế Tập đoàn Diệp Thị nhưng những cổ đông chưa chắc sẽ đồng ý với ông ta.
Tuy nhiên, nếu trong trường hợp người thừa kế hợp pháp ban đầu là Diệp Mộc Châu quá vô dụng, ngay cả bài kiểm tra cũng phải gian lận, thì đến lúc đó các cổ đông cũng chỉ có thể đồng ý với đề nghị của Diệp Gia Trường nhỉ?
Đúng là một công đôi việc, Diệp Khánh Thy quả thật rất thông minh.
Chu Chính Hà đang nói chuyện mà đột nhiên lại bị cắt ngang, ông ta tức giận nhìn về phía cửa: “Cô chính là Diệp Mộc Châu? Nói đi, cô gian lận bằng cách nào, cô lấy đáp án bài thi từ đâu?”
Diệp Mộc Châu âm thẩm mở bút ghi âm, nâng cằm lên nói: “Ông Chu, hình như ông không quen biết tôi. Tại sao vừa nhìn thấy bài thi của tôi lại chắc chắn rằng tôi gian lận?”
Có vẻ như Chu Chính Hà cũng không nghĩ tới sinh viên kia sẽ chất vấn lại mình vấn đề này, ông ta mở miệng nói với đầy vẻ khinh thường:
“Tôi là bậc thầy phiên dịch nổi tiếng toàn quốc, sinh viên Diệp, câu trả lời trong bài thi của cô vừa nhìn một cái đã biết là không thể do một sinh viên viết ra được, tôi thấy cô hẳn là đã học thuộc câu trả lời rồi chép lên bài thi không sót một chữ đúng không?”
Diệp Mộc Châu chớp chớp mắt: “Ý của ông Chu là bài thi này của tôi đạt trình độ rất cao sao? Vậy thì tôi xin cảm ơn lời khen của ông.”
Dù sao những lời như ‘Nhìn một cái đã biết là không thể do một sinh viên viết ra được cũng chứng minh cho việc Chu Chính Hà cảm thấy phần trả lời trong bài thi của cô đạt trình độ quá xuất sắc, thậm chí đạt tới cả tiêu chuẩn của phiên dịch viên cho nên ông ta mới khẳng định là cô đã gian lận.
“Không biết xấu hổ!” Bà cụ Diệp lớn tiếng quát mắng: “Nhà họ Diệp chúng tôi sao lại có loại người như cô chứ, sớm biết như vậy thì ngay từ đầu nên ném cô ở vùng nông thôn đó mặc cô tự sinh tự diệt cho rồi!”
Diệp Khánh Thy cũng cười đắc ý, rõ ràng là ông Chu đang mỉa mai Diệp Mộc Châu vậy mà cái người ngu xuẩn này lại tưởng ông Chu đang khen cô ta. Diệp Mộc Châu là người đến từ nông thôn, cho dù biết chút tiếng Anh cũng tuyệt đối không thể dịch thành lời văn trôi chảy đến độ hoàn hảo như vậy được. Nếu cô ta không gian lận thì sao được vậy chứ?