Chương 210
Đúng lúc này, người họ Tạ kia bỗng nở nụ cười:
“Tôi đến đây để nói chuyện làm ăn về nguyên tố Californium với ngài Cửu”.
Diệp Mộc Châu:”?”
Địa điểm, bàn chuyện làm ăn, dòng họ, tất cả những thứ này đều trùng khớp với nhau. Đột nhiên Diệp Mộc Châu cảm thấy sống lưng lạnh toát, tỉnh bơ lùi về sau hai bước: “Hóa ra là như vậy, vậy thôi tôi không làm phiền anh Tạ nữa.”
“Tại sao cô Diệp thấy tôi lại lập tức bỏ chạy vậy?”
Anh Tạ cười đầy ẩn ý, nhưng giọng nói vẫn vô cùng dịu dàng:
“Hay do tôi có chỗ nào sai sót làm mất lòng cô Diệp ư?”
Diệp Mộc Châu có cảm giác nói không lên lời.
Cô cảm thấy người đàn ông trước mặt nhìn vẻ ngoài thì dịu dàng điềm đạm như vậy nhưng ẩn giấu bên trong lại là một con người tràn đầy sát ý.
Cô không thích loại cảm giác này, nó giống như có một con rắn nấp trong bóng tối đang dõi theo từng hành động của mình.
Diệp Mộc Châu xoa xoa cánh tay, nở một nụ cười hòa nhã:
“Không có chuyện đó đâu anh Tạ, thật sự là tôi có chuyện gấp mới muốn đi. Hơn nữa đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tại sao anh lạ lại nghĩ tôi ghét anh chứ?”
Anh Tạ cười khẽ một tiếng:
“Lần đầu gặp mặt sao? Cô Diệp, có thể không phải là gặp lần đầu đâu. Còn về việc tại sao cô trông thấy tôi lại muốn chạy trốn… Cô đã kết hôn nên chuyện này trong lòng cô cũng tự hiểu rõ chứ nhỉ?”
Diệp Mộc Châu âm thầm mắng một câu ĐM’ trong lòng.
Không thể nào, ông cụ cũng đã nói đính hôn chỉ là câu lỡ miệng thôi, hơn nữa ông cụ còn nói nhân vật lớn kia cũng không quan tâm đến việc ấy.
Nếu bên nhà trai không thèm quan tâm tới thì đương nhiên Diệp Mộc Châu và Tần Dật Thanh cũng không để ý đến, coi như mọi chuyện chỉ là sự tình nguyện từ một phía của ông cụ.
Hơn nữa lúc cô vừa trưởng thành, ông cụ lại qua hỏi nhân vật kia là có đồng ý thực hiện hôn ước không thì người đó trả lời là không muốn.
Bây giờ anh ta lại đến trước mặt cô giả bộ cái gì chứ?
Làm như là cô có lỗi với anh ta vậy. Anh ta mới là người từ chối cô, bây giờ lại trách cô tự ý kết hôn? Sao mặt lại dày như vậy chứ!
Diệp Mộc Châu cũng bắt đầu nổi nóng: “Cảm ơn anh, tôi nghe không hiểu anh đang nói gì, tôi đi trước đây.”
“Cô Diệp…” Người kia hình như vẫn còn điều gì muốn nói nhưng đột nhiên lại bị cắt ngang bởi một giọng nói nhẹ nhàng: “Anh Tạ, anh nên gọi cô ấy là bà chủ Hoắc.”
Không biết Hoắc Việt Bách đã đi tới từ lúc nào, anh cầm áo khoác bước đến cạnh Diệp Mộc Châu rồi khoác lên vai cô:
“Để Lâm Khiếu Phương đưa em về nghỉ ngơi đi.”
Rồi sau đó anh mới nhìn về phía Tạ Đằng: “Mời!”.
Tạ Đằng nhíu mày, đè nén cảm xúc xuống. Anh ta đi cùng Hoắc Việt Bách, người trước kẻ sau rời khỏi đó.
Lúc này Lâm Khiếu Phương mới dè dặt hỏi nhỏ cô: “Bà chủ, cô quen Tạ Đằng hả?”
Vừa rồi nhìn thế nào cũng thấy Tạ Đằng như đang cố thọc gậy bánh xe’ vậy! Cái người này, tại sao cái gì của ngài Cửu cũng thích tranh giành thể. Thất bại hết lần này đến lần khác cũng thôi đi, bây giờ anh ta còn định cướp phụ nữ với ông chủ Cửu sao?