Chương 206
Trên đường đi, Hoắc Việt Bách lạnh nhạt nhìn cô, anh nói: “Sao em biết bác sĩ sẽ kết luận thời gian hạ độc là ba tiếng trước?”
Bà Hoắc, bà Bạch và cả Bạch Anh nữa, trúng độc vào khoảng thời gian đó thì không thể nào nghi ngờ Diệp Mộc Châu được.
Nhưng mà…
Nếu như lúc đó Diệp Mộc Châu không ở trong phòng tối thì bà Hoắc còn có thể nói rằng Diệp Mộc Châu hạ độc ở những nơi khác. Dù sao camera giám sát cũng có góc chết, có khi không quay được.
Nhưng trùng hợp thay, lúc đó Diệp Mộc Châu ở phòng tối.
Hoắc Việt Bách cảm thấy cho dù mình không đi cứu cô thì cô cũng có thể bình yên vô sự trở ra. Nhưng cô không hề làm vậy, cô chờ
đó tận sáu tiếng, vừa vặn bỏ qua thời điểm hạ độc”.
Cứ thế, không có bất kỳ ai nghi ngờ cô.
Diệp Mộc Châu trợn tròn mắt: “Ngài Cửu, anh có ý gì thế? Lẽ nào anh nghi ngờ em sao? Em chỉ là một người yếu đuối trói gà không chặt, hành vi hạ độc khó nhằn cỡ này, còn phải giấu giếm mọi người nữa, em làm bằng cách nào được chứ?”
“Xùy.” Hoắc Việt Bách khẽ xùy một tiếng, ánh mắt thay đổi: “Có lẽ trước lúc em chưa vào phòng tối đã hạ độc họ rồi, tôi đoán rằng lúc em tiếp xúc với bọn họ..”
Hoắc Việt Bách nhìn cô, anh nói chắc chắn: “Là lúc bà Hoắc áp giải em đến xin lỗi Bạch Anh”.
Bà Hoắc ép cô đến xin lỗi, cô ở gần bà Hoắc nhất, hoàn toàn có thể mang phấn hoa rắc lên người bà Hoắc.
Đển cửa phòng của Bạch Anh, bà Bạch lại né tránh người giúp việc để giễu cợt cô một phen, khi đó Diệp Mộc Châu cũng có cơ hội.
Cuối cùng là lúc ở trong phòng Bạch Anh, tuy rằng camera không quay được, nhưng cô muốn ra tay với Bạch Anh cũng dễ như trở bàn tay.
Nụ cười của Diệp Mộc Châu đông cứng lại: “…”
Mẹ nhà anh, không phải chứ.
Kế hoạch giả vờ yếu đuối nhu nhược của cô lẽ nào đã có sơ hở rồi sao?
Hoắc Việt Bách sao lại hoài nghi cô?
Diệp Mộc Châu bình tĩnh lại, cô nở nụ cười thuần khiết nhu nhược, trông vô cùng đáng thương.
“Ngài Cửu, anh nói lung tung, hu hu hu, sao em lại hạ độc người ta được chứ? Huống hồ tất cả bác sĩ đều đã nói là ba tiếng trước rồi, sao anh có thể đổ oan cho em cơ chứ?”