Chương 201
“A!”
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng hét sợ hãi.
Diệp Mộc Châu vừa nghe thấy đã biết là giọng của Bạch Anh, mắt cô lập tức sáng lên, nắm lấy tay của Hoắc Việt Bách rồi dẫn anh đi ra ngoài.
“Đi, chúng ta đi xem trò vui!”
Quản gia nhà họ Hoắc đứng bên cạnh muốn nói lại thôi. Bà chủ à, ngài Cửu chưa bao giờ để người khác nắm tay cậu ấy, cô vậy mà không sợ chết, lỡ như ngài Cửu giận thì phải làm sao bây giờ…
Trong phòng tối.
Bởi vì phải đánh Bạch Anh ba rọi theo yêu cầu của Hoắc Việt Bách, vì thế trong phòng tối đã bật đèn.
Lâm Khiếu Phương bảo người giúp việc đem roi tới, vẻ mặt bình thản: “Cô Bạch, xin lỗi nhé.”
Nói xong, lập tức giơ roi lên định quất xuống.
Bỗng nhiên bà Hoắc cảm thấy trên mặt có hơi ngứa ngáy, bà ta
nâng tay lên gãi, nhưng lại cảm thấy trên khuôn mặt trơn nhẵn sạch sẽ của mình nổi đầy hạt li ti, sờ thấy vô cùng kinh khủng.
Ban đầu bà ta không coi là chuyện gì to tát, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn mặt bà Bạch, trong nháy mắt lại cảm thấy hoảng sợ.
“Á!”
Sau đó là tiếng Bạch Anh hét lên: “Mặt của tôi, mặt của tôi đau quá! Lâm phó quan, anh đã làm gì mặt tôi?”
Bà Hoắc sợ hãi nhìn về phía Bạch Anh, mặt Bạch Anh cũng giống y như mặt bà Bạch vậy, khuôn mặt trắng trẻo nõn nà đã biến thành gương mặt đầy mụn loang lổ, còn sưng tấy rỉ mủ và tỏa ra mùi tanh tưới!
Ngay sau đó, bà ta cũng cảm thấy mặt mình rát lên…
Bạch Anh nhìn mặt thím mình và bà Hoắc rồi lại tiếp tục rít gào, Lâm Khiếu Phương xoa xoa lỗ tai: “Cô Bạch, cô không trốn thoát được đâu, nếu bây giờ cô không thể nhận gia pháp thì có thể sắp xếp sang ngày mai”
Nước mắt Bạch Anh rơi lộp độp, nhưng khi nước mắt chạm vào mụn đỏ thì bắt đầu đau thấu xương: “Mặt tôi đã bị hủy rồi mà anh vẫn muốn đánh tôi, hu hu..”
Bà Hoắc run rẩy lấy gương từ chỗ người giúp việc, sau đó hét lên một tiếng: “Á!”
Diệp Mộc Châu nắm tay Hoắc Việt Bách, ung dung đi đến cửa phòng tối. Cô liếc mắt nhìn tình cảnh bên trong rồi nhỏ giọng nói: “Ôi chao, mẹ anh, cô anh với thanh mai trúc mã của anh bị hủy gương mặt cả rồi.”
Trong phòng tối trở nên hỗn loạn, nhưng tiếng kêu thảm thiết của bà Hoắc rất nhanh đã át hết tất cả tiếng huyên náo: “Bác sĩ, bác sĩ đâu!”
Diệp Mộc Châu uống một ngụm nước Hoắc Việt Bách đưa cho, nheo mắt lại: “Đúng là một ngày tốt đẹp!”
“..” Hoắc Việt Bách tỉnh bơ nhìn cô: “Trong ngoài nhà họ Hoắc đều có camera, bác sĩ cũng có tay nghề cao, là ai hạ độc, hạ độc vào lúc nào chẳng mấy chốc sẽ tra ra được thôi.”
Diệp Mộc Châu vẫn mang vẻ nhởn nhơ tự đắc: “Ồ, vậy thì chúc bà Hoắc may mắn thôi.”