Làm sao có thể chứ!
Diệp Mộc Châu vô thức nhảy dựng lên tại chỗ, giọng nói cũng thay đổi cho thấy sự hoảng sợ của cô: “Anh là S?”
Hoắc Việt Bạch không hề để ý, nhấp một ngụm cà phê: “Không thì sao?”
Giang Bắc Minh là một tên ế hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì: “Đàn em, có phải em ngạc nhiên lắm không? Lúc anh mới biết cũng rất ngạc nhiên đó!”
Diệp Mộc Châu: "..”
Không, ngạc nhiên của cô không giống với ngạc nhiên của anh ấy.
Hoắc Việt Bách chậm rãi cất tiếng: “Đàn em, câu hồi nãy còn chưa nói xong.
Người tôi yêu nhất trên đời này chính là đàn anh, sau đó thì sao?”
Cô cứng họng.
Hồi nãy Giang Bắc Minh chưa vào, cô không biết thân phận của anh nên mới bày tỏ hết tình cảm mình dành cho đàn anh.
Cô chỉ nghĩ muốn thổ lộ với người khác ngay trước mặt chồng, xem người chồng hợp pháp của cô sẽ có phản ứng gì.
Ai mà ngờ cô hành động mãnh liệt, thổ lộ nhiều như thế cuối cùng đều là thổ lộ với Hoắc Việt Bách chứ?
Giang Bắc Minh kinh ngạc: “Chà, đàn em, em bảo người em yêu nhất là đàn anh à? Nhưng em kết hôn rồi mà? Em nói chồng mình phải làm
sao đây!”
Cô không nghe được anh ấy nói gì, căng da đầu: “Hoắc Việt Bách, tai anh không tốt nên nghe nhầm rồi.
Em chưa từng nói vậy.”
Anh nhướng mày: “Thế à? Em còn nói anh là người quan trọng nhất của em”
Giang Bắc Minh hoàn toàn không biết mình đã hoàn toàn bị đẩy ra ngoài: “Đàn em, trong lòng em đàn anh là quan trọng nhất à.
Vậy còn chồng em thì sao?
Cô hơi nghẹn họng, sau đó ngoan cố bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn: “Mấy lời khi còn nhỏ không hiểu chuyện mà có thể là sự thật sao? Hoắc Việt Bách, cho dù em mù hay câm cũng tuyệt đối sẽ không nói ra câu anh là tốt nhất!”
Anh cười khẽ: “ồ”
Đúng lúc này, Lâm Khiếu Phương gọi cho cô: “Bà chủ, bà chủ! Chuyện lúc trước Diệp Khánh Thy xúi giục Chu Chính Hà chỉ điểm bảo cô gian lận, ngài Cửu đã xử lý giúp cô rồi.
Bây giờ cổ đông đều đồng lòng quyết định đuổi Diệp Khánh Thy khỏi công ty, sau này cô ta muốn vào Diệp Thị cũng không được!”
Cô ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sáng rỡ.
Vốn cô còn muốn nhờ anh Ba giúp đỡ, trước tiên phải xoá tên Diệp Khánh Thy khỏi Diệp Thị, rồi sau đó mới từ từ tính sổ.
Không ngờ rằng Hoắc Việt Bạch lại xử lý xong trong vòng một ngày, giúp cô tránh được không ít phiền toái!
Anh vẫn bình thản: “Đàn em, Diệp Khánh Thy bị xoá tên chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai là rút vốn toàn bộ những xí nghiệp thuộc sở hữu của Quốc Tế Hoắc Bính.
Em biết nên biểu hiện thể nào chứ?”
Cô nghĩ đến vừa nãy mới khăng khăng rằng tuyệt đối sẽ không nói ra câu anh là tốt nhất của mình, bây giờ phải và mặt bôm bốp.
Nhưng con người cô thứ không cần nhất chính là mặt, bị vả hai cái thì có là gì?
Cô lập tức không biết xấu hổ quấn lấy người anh: “Ngài Cửu, ngài Cửu, anh là tốt nhất.
Em thề là em nghiêm túc.
Tuyệt đối không phải là lời nói hồi nhỏ chưa hiểu chuyện đâu.
Ngài Cửu, anh là người tốt nhất?
Mắt anh hơi loé lên: “Được lắm, co được dãn được, rất không tồi”
Cô nở nụ cười vô cùng vi diệu, cái loại muốn đánh mà không đánh được, muốn mắng nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống.
Thật ra anh bảo mình là S, cô không cảm thấy lạ bao nhiêu hết.
Có lẽ cô nên phát hiện ra manh mối từ sớm.
Cô muốn nổi giận, oán giận anh gạt mình, nhưng đàn anh lại đối xử với cô rất tốt...
Hoắc Việt Bách vừa là một tên khốn, vừa là đàn anh đối xử với cô tốt nhất.
Diệp Mộc Châu cảm thấy mình cứ suy nghĩ rối rắm thế này thì sẽ bị phân liệt mất thôi.
Cho dù anh là Hoắc Việt Bách, nhưng anh cũng là đàn anh, điểm này không thay đổi...!Từ từ!
Cô chợt ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy.
Khoan đã, hồi mới lấy Hoắc Việt Bách, hình như...!hình như ngày nào cô cũng than với đàn anh: Chồng em là một tên khốn?
Vậy là trước đây thật ra cô đã than vãn với chồng mình chuyện chồng mình là tên khốn?