Bà Hoắc như bị chọc vào chỗ đau, hai mắt ánh lên vẻ tức giận:
"Con nói đúng! Loại người quê mùa chỉ biết gây chuyện như Diệp Mộc Châu đó làm sao có thể xứng với Việt Bách được?"
Bạch Anh đột nhiên ho khan một tiếng, yếu ớt nói: "Con chỉ muốn anh Việt Bách được hạnh phúc...!Mặc kệ tại sao cô Diệp lại nhắm vào con, con cũng chịu được..."
Bà Bạch gào khóc.
Bà Hoắc đột nhiên cười lạnh: "Diệp Mộc Châu bắt nạt con, tưởng là đã xong rồi sao? Dì kêu Diệp Mộc Châu đi qua xin lỗi con!"
Nhìn thấy bóng dáng bà Hoắc tức giận, Bạch Anh thở dài một tiếng:
"Dì à, con không muốn nhắm vào cổ Diệp...!Nhưng sức khỏe của con không tốt, cô ấy vẫn còn giận con như vậy, con..."
"Anh Anh, chuyện này không trách con, đợi lát nữa để Diệp Mộc Châu xin lỗi con cho đàng hoàng!"
Bên kia bà Hoắc trực tiếp ra lệnh cho người đập phá cửa phòng của Diệp Mộc Châu.
Cô vừa liên lạc với Anh Ba hỏi chuyện của ông cụ rơi xuống, vừa nghiên cứu ngân châm ám khí của sự thúc đưa cho.
Mới vừa đem ám khí cất đi xong, đột nhiên cửa phòng bị bật mở, cô nhìn thấy bà Hoắc đang tức giận.
"Diệp Mộc Châu, cô còn có tâm trạng ngồi đây sao? Trái tim của Anh Anh không tốt, cô suýt chút nữa đã giết chết con bé, đồ tiện nhấn ác độc!"
Bà Hoắc cảm thấy có lỗi với Bạch Anh là thật sự, nhưng điều quan trọng nhất là con trai đã không nghe lời bà ta, kết hôn với người phụ nữ Diệp Mộc Châu này, đây chính là điểm khiến bà ta tức giận!
Bà ta không thể vừa đánh vừa mắng Hoắc Việt Bách như trước nữa, nên chỉ có thể trút giận lên người Diệp Mộc Châu.
"Bây giờ có cút đi xin lỗi Bạch Anh ngay cho tôi! Nếu không nhà họ Hoắc chúng tôi cũng không cần con dâu như cô!"
Diệp Mộc Châu quay đầu thờ ơ nhìn bà ta: "Tại sao phải xin lỗi?"
Bà Hoắc gắt gỏng mở miệng nói: "Cô làm cho con bé hôn mê, cô không nên đi xin lỗi sao?"
Diệp Mộc Châu chậm rãi nói: "Khiến cô ta hôn mê là Hoắc Việt Bách, bà Hoắc không dám đi tìm Hoắc Việt Bách, cho nên liền tới tìm tôi trút giận?"
Sắc mặt của bà Hoắc đanh lại, sau đó bắt đầu kêu trời khóc đất: "Tiện nhân! Làm sai còn không chịu xin lỗi, cô cái đồ quê mùa này, mang những thói hư tật xấu của nông thôn vào tầng lớp thượng lưu, sao cô có thể xứng với Việt Bách được chứ!"
"Nông thôn? Nông thôn của chúng tôi không có càn quấy đổi trắng thay đen, tùy tiện kết tội người ta" Diệp Mộc Châu hờ hững nói, sau khi tránh được một đòn đánh của người giúp việc đang xông lên, cô bước sang một bên, giọng điệu có chút giễu cợt.
"Nhưng, dáng vẻ này của bà Hoắc còn tệ hơn những người nhà quê chúng tôi cãi nhau nữa, thật là được mở rộng tầm mắt rồi"
"Cô, cô..." Bà Hoắc tức muốn hộc máu, quay lại mắng người giúp việc ở phía sau: "Mấy người còn ngây ngốc ở đó làm gì?"
Một nhóm người mạnh mẽ xông lên, túm lấy cổ tay Diệp Mộc Châu, bóp một vết đỏ trên cổ tay mảnh mai trắng nõn của cô.
Thấy Diệp Mộc Châu bị khống chế, bà Hoắc vui mừng ra mặt: "Kéo đến phòng của Anh Anh cho tôi, để cô ta phải xin lỗi!"
Diệp Mộc Châu khẽ liếc nhìn bà ta.
Ở lúc mọi người không chú ý tới, một cây ngân châm mỏng như sợi tóc đột ngột xuyên qua cổ tay của bà Hoắc, ngay sau đó đột ngột rút ra, cây ngân châm lại quay về trong tay Diệp Mộc Châu.
Bà Hoắc cảm thấy cổ tay ngứa ngứa, nhưng cũng không quan tâm, đắc ý liếc mắt nhìn: "Ai dám nói chuyện này với Việt Bách, nhất định phải chết!"
Diệp Mộc Châu cười nhạo, đuổi theo bước chân của bà Hoắc, đi về phía phòng của Bạch Anh.
Lần đầu tiên cô cảm thấy ám khí ẩn thân của sự thúc đưa ra thực sự hữu dụng.
Phòng của Bạch Anh.
Bà Bạch thấy Diệp Mộc Châu đi tới, cười lạnh vài tiếng: "Tôi còn tưởng rằng xương của cô cứng đến mức nào, không phải cũng ngoan ngoãn đến xin lỗi sao?"
Diệp Mộc Châu di chuyển đầu ngón tay, đột nhiên nở nụ cười: "Ừm, tới."
Tới hạ dược các người đó.
Ám khí của cô là chuyên trị trà xanh không nghe lời.