Lúc trước anh Ngạn Lâm còn không phải là bị sự dịu dàng và chủ động của cô làm say mê điên đảo đó sao?
“Khánh Thy, Khánh Thy, em có đang nghe không đấy?” Bỗng nhiên, Hoắc Ngạn Lâm đưa tay đụng nhẹ cô ta.
Diệp Khánh Thy bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, lộ ra nụ cười dịu dàng đúng chuẩn của cô ta: “Anh Ngạn Lâm, sao vậy?”
“Anh nói chờ một chút, để cho anh và ngài Cửu nói.
chuyện với nhau, ngài Cửu không thích phụ nữ...!Khi nào anh ta cho phép em nói chuyện thì em hẵng nói”.
Hoắc Ngạn Lâm dặn dò xong xuôi: “Em vừa suy nghĩ gì vậy, sao anh gọi em mà em cũng không có phản ứng?”
Gương mặt Diệp Khánh Thy lộ vẻ u sầu, khẽ cắn môi, nhu nhược nói: “Em chỉ là đang suy nghĩ...!không biết khi nào thì chị của em mới có thể hưởng thụ được vinh hoa phú quý như vậy...”
“Anh Ngạn Lâm, anh có biết không, lúc trước chị của em phạm vào sai lầm lớn cho nên mới bị đưa ra nước ngoài.
Có thể là vì trãi qua đoạn thời gian đau khổ này, sau khi chị em.
trở về mới đặc biệt thích tiền, còn có cuộc sống vinh hoa phú quý nữa.”
“Nhà họ Diệp không cho chị ấy được những ngày như vậy cho nên chị ấy mới chìm đắm trong trụy lạc...!Em nhìn Thủy Nguyệt Vân Sơn này lại nhớ đến chị của em.
Nếu như chị em có thể đến, có thể bước vào nhà họ Hoắc thì chị ấy sẽ không đau khổ như vậy.”
Lúc này, Hoắc Ngạn Lâm nhíu mày: “Khánh Thy, em đừng nhớ tới cô ta nữa, cô ta có chìm đắm trong trụy lạc cũng không thể trách em được.
Em và dì Dương cũng là vì quan tâm cô ta, không muốn để cho cô ta tiêu tiền như nước xài hết tiền của nhà họ Diệp mới khóa thẻ của cô ta lại, ai mà biết được...!Quên đi, không nói nữa”
Diệp Khánh Thy cong môi khẽ cười.
Qua hôm nay, cô ta và Diệp Mộc Châu...!chính là người của hai thế giới.
Cô ta là khách quý của ngài Cửu.
Diệp Mộc Châu là người dưới thân của ông già.
Nụ cười của Diệp Khánh Thy càng ngày càng lộ rõ vẻ đắc ý, nhìn biệt thự Thủy Nguyệt Vân Sơn, con người cô ta dần dần sáng lên...
Diệp Mộc Châu uống một ngụm trà, ngạc nhiên vui vẻ nói: “Uống ngon! Lâm Khiếu Phương, anh vậy mà lại biết pha trà, tôi cảm thấy tài nghệ của anh còn tốt hơn cả bậc thầy trà đạo như thầy Văn nữa!”
Lâm Khiếu Phương được sủng ái mà lo sợ: “Cô chủ quá khen, tôi và thầy Hòa Văn vẫn có khác biệt rất lớn, cô thích là được rồi”
Diệp Mộc Châu nghiêm túc: “ Tay nghề pha trà của anh thật sự rất tốt!”
Từ nhỏ cô đã uống trà của chú Văn, cũng không cảm thấy ngon hơn trà của Lâm Khiểu Phương bao nhiêu.
Tay nghề của Lâm Khiếu Phương tốt như vậy nhưng lại chỉ cho một mình Hoắc Việt Bách hưởng thụ, đúng là thiệt thòi mà.
Con người của Hoắc Việt Bách càng ngày càng tối xuống.
Hai người kia dám làm trò ở trước mặt anh, ở nơi này mà cũng thảo luận chuyện uống trà được sao?
Coi anh là người chết à?
Lâm Khiểu Phương hết lần này tới lần khác không hề phát hiện.
Vừa rồi anh ta mới nhận ra, thì ra người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm này chính là cô chủ, cô chủ cũng quá trâu bò đi, thường xuyên thay đổi phong cách, mỗi một phong cách đều có thể làm cho ngàn vạn người say mê điên đảo.
Anh ta phút chốc cao hứng cho nên mới muốn đi pha trà.
Lâm Khiếu Phương rất kích động: “Cô chủ, cô nói như vậy là đã từng uống qua trà của văn đại sư rồi phải không?”
Hoắc Việt Bách nheo mắt.
Diệp Mộc Châu: “Đúng rồi đúng rồi, tôi uống qua rất nhiều lần, lần sau nếu như ông ấy có đến Mộc Thành, tôi có thể thu xếp cho hai người gặp mặt.
Ông ấy rất thưởng thức thanh niên trẻ tuổi pha trà, muốn nhận học trò”.
Lâm Khiếu Phương: “Thật vậy không có chủ, vậy tôi cảm ơn cô chủ trước, tôi xúc động quá đi mất!”.
Hoắc Việt Bách cất giọng rõ ràng rành mạch: “Cậu..”
Diệp Mộc Châu: “Được, trợ lý Lâm, cho tôi cách thức liên hệ với anh đi”
Ngón tay của Hoắc Việt Bách gập lại: “Diệp..”
Cô gật đầu: “Thêm Zalo được không? Facebook rất phiền phức, Zalo còn có thể gọi thoại được”
Hoắc Việt Bách: "..” Còn muốn gọi thoại nữa à? Anh còn chưa có add zalo của cô đâu đấy!
Lâm Khiếu Phương hăng hái phấn khởi add Zalo, đang
muốn nói lời cảm ơn, bỗng nhiên nghe thấy người bên cạnh truyền đến một giọng nói âm trầm:
“Cậu không có tiền lương” Lâm Khiếu Phương: “...”
Này này này, không không...!không phải chứ! Tôi tôi tôi...!đã làm gì, sao tôi lại không có tiền lương!
Anh ta đang muốn bào chữa đôi câu cho bản thân, bỗng nhiên nghe thấy chú Chương nói: “Ngài Cửu, cậu Hoắc và cô Diệp đến đây