Nhưng anh là liều thuốc hay cho vị giác của cô, cho dù là xuất phát từ quan tâm hay là thuốc cứu mạng, cô vẫn vội vàng chạy từ lầu hai xuống, sau đó quẹo vào phòng bếp, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh đang đứng giữa những mảnh sứ vỡ vụn.
Cô nuốt nước miếng, nhịn không được hỏi: “Anh Cửu, anh không sao chứ?” Anh thản nhiên giương mắt, khẽ xùy một tiếng.
Cô chống lại ánh mắt của anh, đột nhiên sửng sốt.
Ánh mắt này giống như bị một lớp bụi phủ kín, không hề có tiêu cự.
Mặc dù anh đang nhìn cô, thế nhưng ánh mắt lại không hề dừng lại trên người cô, hoàn toàn trống rỗng.
Trong lòng cô hơi hồi hộp một chút, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, tiếp đó cô lặng lẽ giơ tay lên, hết sức cẩn thận thử quơ quơ ở trước mặt của anh.
Ánh mắt anh không hề chuyển động, tầm mắt cũng không hề có tiêu cự.
Cứ như anh cơ bản không nhìn thấy vậy.
Từ từ đã!
Đại não cô bỗng dưng mù mịt từ lúc cô bước vào cửa chính anh vẫn đứng chỗ này, còn đụng vào ngăn tủ hai lần, đánh nát cái bình hoa
Mặc dù ánh sáng nơi này hơi tối nhưng chắc chắn không đến nỗi nhìn không thấy, trừ khi là mắt anh có vấn đề, không thể nhìn thấy gì.
Cô nuốt nước miếng xuống: “Anh Cửu, hay là chúng ta ra khỏi phòng bếp trước được không?”
Con người anh rủ xuống, hơi mất tự nhiên: “Không cần”
Chật vật như chó mà còn kiêu ngạo cái gì!
Cô sợ anh lại chạy lung tung một lần nữa nên mới đi tới bên cạnh mở đèn, sau đó ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra, xác định anh không có bị mảnh vỡ của bình hoa cắt bị thương mới ngẩng đầu lên:
“Để tôi đỡ anh đi phòng khách trước, sau đó lại.” Một đôi mắt trong veo nhưng sắc bén đang bình tĩnh nhìn cô.
Cô lập tức cảm thấy sau lưng mát lạnh, có một loại cảm giác lạnh kinh khủng từ cột sống chạy thẳng lên.
Từ từ đã, anh nhìn thấy được sao? Không phải vừa rồi anh bị mù à? “Bà chủ Hoắc đang làm gì vậy?” Đuôi lông mày anh nhíu lại, chân dài mở ra
bước tới phòng khách: “Là đang quan tâm xem tôi có quẹt bị thương hay không sao?”
Sắc mặt cô đỏ lên.
Cô và Anh Ba từng học y, cô cho rằng bản thân mình không nhìn lầm, vừa rồi anh xác thực không nhìn thấy, nếu không anh sẽ không đứng ở bên kia lâu như vậy.
Nhưng vừa mở đèn, người đàn ông này lập tức khôi phục lại thị lực.
Cái này là tính xấu gì vậy? Anh âm thầm rũ mắt, may mắn thật.
Hôm nay chú Trương không có ở đây, anh lại quên bật đèn.
Trời vừa tối xuống cái loại độc kia lại phát tác làm cho anh bị mù.
Đối với người bình thường mà nói ánh sáng này đã đủ để nhìn rõ mọi thứ nhưng ở trong mắt anh lại là một mảnh tối đen.
Anh muốn tự mình bật đèn nhưng lại không cẩn thận bước vào phòng bếp, còn đụng phải ngăn tủ.
Người phụ nữ này cố tình lại vào lúc này trở về
Chân mày anh nhíu lại, có phải cô đã phát hiện ra hai mắt anh không nhìn thấy rồi không?
Có phải cô cũng sẽ giống như những người kia, cảm thấy anh là một con quái vật, chỉ cần ánh sáng hơi tối một chút thì sẽ lập tức biết thành một kẻ tàn tật đai mù lại gắt gỏng.
Trong lúc anh còn đang suy tư, cô đã từ trong phòng bếp đi ra.
Cô đang tính toán, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều, mặc dù cái tên đàn ông chó này có hơi chó một chút nhưng có nói sao thì anh vẫn là người chồng trên danh nghĩa của cô.
Chỉ cần ánh sáng hơi tối một chút là anh sẽ nhìn không thấy, vậy thì rất là bất tiện.
Anh Ba là bác sĩ, cô lại được Anh Ba nhận xét là thiên tài nhỏ, hay là nghĩ cách xem có thể chữa khỏi mắt cho anh hay không.
Nghĩ đến đây cô lại vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh, không cẩn thận vấp chân một cái, trực tiếp ngã vào trong lòng của anh!
Hơi thở đàn ông phả vào mặt, anh theo bản năng che chở cho cô.
Sắc mặt cô đỏ lên, giãy dụa muốn đứng dậy, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói thản nhiên:
“Đang nghĩ cái gì mà nghiêm túc như vậy, ngay cả đường đi mà cũng không nhìn, té chết thì phải làm sao bây giờ”
Diệp Mộc Châu: "..”.
Tên khốn này! Làm gì có ai đi đường mà có thể té chết được chứ!