Mộc Châu từ khi nào lại trở nên ác độc, cố tình gây sự như thế?
Đợi đến lúc mọi người tản đi, Trương Lệ thở dài một hơi, âm thầm nhận tiền của người phụ nữ họ Dương kia, chuẩn bị chạy ra khỏi Đại học Thanh Kiều từ cửa sau.
Vết thương của Trương Lệ tuy là vẽ lên, nhưng cũng muốn đạt được hiệu quả cao nhất nên đã đi tìm người đánh mình thật.
Bây giờ cô ta chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đi đường chỉ có thể khom người.
Ngay lúc sắp ra cổng trường, cô ta bỗng nhiên trông thấy vài đôi giày da xuất hiện trước mặt mình.
Nhưng người kia chia thành hai nhóm, giữa những người này có một người đàn ông đang chậm rãi đi về phía cô ta.
Trương Lệ vô thức cảm thấy không ổn, lui về sau một bước, lại bởi vì quá mức hoảng sợ, bất cẩn ngã trên đất: “Các người, các người là ai.”
Trời đổ mưa to, Lâm Khiếu Phương Dung một cây dù đen, đi theo sau lưng Hoắc Việt Bách.
Hoắc Việt Bách quét mắt nhìn người phụ nữ trên đất, dường như là ngại bẩn, giọng nói lạnh như đến từ địa ngục: “Trương Lệ?”.
Trương Lệ vô thức nuốt nước bọt: “Anh, anh là ai! Chú tôi là hiệu trưởng, anh đừng.”
“Cô có biết không, lân trước tôi đã muốn để cô chết đi”
Họng súng đen ngòm nhắm ngay trán Trương Lệ, Hoắc Việt Bách chậm rãi: “Thế nhưng là, có người tính tình quá tốt, tâm địa lương thiện, xin tôi tha cho cô một mạng”
Trương Lệ đã hoàn toàn bị dọa đến ngẩn người!
Lâm Khiểu Phương bước lên, cười tủm tỉm: “Nhận của Dương Thanh Nguyệt chín mươi triệu, mà đã góp cả mãng mình vào, cô nói xem, cần gì phải như thế?”.
Nói xong, giọng anh ta lạnh xuống: “Mang đi”
Trương Lệ bị dọa ngất đi, Hoắc Việt Bách chậm rãi cười nhạo một tiếng: “Cậu nói xem, có nên cho cô ấy xả giận.
không?”.
Hai mắt Lâm Khiếu Phương tỏa sáng: “Ông chủ Cửu, anh rốt cuộc hiểu ra rồi! Đúng thế, bọn họ ức hiếp bà chủ thì phải để bà chủ ức hiếp lại bọn họ!”
Hoắc Việt Bách cong môi, gật đầu: “Đi mời Hoắc Ngạn.
Lâm và Diệp Khánh Thy đến biệt thự Thủy Nguyệt Vân Sơn”
Một bên khác, Diệp Mộc Châu trở lại phòng học, chuẩn bị lên lớp.
Diệp Khánh Thy và Hoắc Ngạn Lâm lúc này lại nhận được thư mời của ngài Cửu.
Trong lòng Diệp Khánh Thy vui mừng, ngài Cửu?! Là ngài Cửu kia à?!
Ngài Cửu quyền thế ngất trời, nhà họ Hoắc cũng chỉ có thể sống nơm nớp lo sợ dưới tay ngài Cửu.
Hoắc Ngạn Lâm đời này cũng chỉ gặp qua ngài Cửu một lần, vẫn là trong lúc tham gia yến tiệc của ông cụ Hoắc, đứng từ xa nhìn người đàn ông kia một chút.
Đó là sự tồn tại mà ai cũng không thể vượt qua.
Bây giờ người này...!lại muốn mời cô ta đi Thủy Nguyệt Vân Sơn làm khách?
Thủy Nguyệt Vân Sơn, đó là dinh thự của ngài Cửu!
Hoắc Ngạn Lâm cũng có vài phần kinh ngạc: “Khánh Thy, không ngờ rằng ngài Cửu sẽ mời chúng ta đến làm khách, ở nhà họ Hoắc anh cùng lắm chỉ là m người của nhánh ngoại tộc, ngay cả cha của anh muốn gặp ngài Cửu cũng khó như lên trời, không ngờ rằng chúng ta lại nhận được lời mời của ngài Cửu.”
Diệp Gia Trường, Dương Thanh Nguyệt, còn cả cha mẹ Hoắc Ngạn Lâm cũng đã nhận được tin này.
Mẹ Hoắc Vỗ tay Diệp Khanh Thy: “Khánh Thy, bà của cháu nói rất đúng, cháu quả thật là phúc tinh, ở cùng với Ngạn Lâm nhà chúng ta, Ngạn Lâm liền có thể lọt vào mắt ngài Cửu kia...!Nếu là Diệp Mộc Châu, hừ.
Nghe thấy mẹ Hoắc nhắc đến tên Diệp Mộc Châu, Diệp Khánh Thy cười dịu dàng: “Bác gái, chị cháu mặc dù phẩm hạnh không đoạn chính, nhưng chắc chắn chị ấy cũng sẽ hối cải để làm lại con người mới”.
“Thay đổi thì có làm được gì, còn không phải là phế vật à? Trong ánh mắt mẹ Hoắc tràn đầy khinh thường: “Loại rác rưởi kia, nếu thật sự gả cho Ngạn Lâm, không chừng sẽ bị ngài Cửu ghét bỏ nữa kìa”.
Lúc trước để Ngạn Lâm chia tay với Mộc Châu, cưới Khánh Thy về quả nhiên là chính xác.
Khánh Thy chính là phúc tinh của tất cả mọi người!