Cửa trường học lập tức im như tờ.
Sắc mặt Trương Lệ đỏ lên, khóc to: “Cô đã uy hiếp an toàn tính mạng của tôi! Tôi vất vả lắm mới có công việc tốt, sao cô có thể hủy hoại cuộc đời tôi...!.
“Bây giờ cô thấy tôi quỳ xuống, thế mà lại thờ ơ, mạng người trong mắt cô rẻ tiền như thế sao?!”.
Diệp Mộc Châu vặn lông mày: “Ai uy hiếp cô thì đi tìm người đó đi, không được nữa thì có thể báo cảnh sát, tin chắc rằng cảnh sát sẽ giúp cô bắt được hung thủ, cô tìm tôi làm gì?
Trương Lệ tức giận suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Chính cô hại tôi thành ra như thế này! Tôi đương nhiên tìm cô!”
Những người tận tình khuyên bảo Diệp Mộc Châu tha thứ đều trợn mắt há mồm, lập tức nổi giận ra mặt: “Cô nhìn Cố vấn quỳ trước mặt cô, cô cũng không muốn nói gì à? Sao cô có thể lạnh lùng như thế!”.
“Diệp Mộc Châu, cô quá nhỏ nhen ồi, Cố vấn cũng chỉ nói rằng cô được người ta bao nuôi, cô lại bắt cô ấy quỳ xuống trước mặt mọi người, cô có thể rộng lượng một chút không?!”
Diệp Mộc Châu cũng che miệng, rơi nước mắt: “Chị à.
em không ngờ chị lại biến thành như thế này, Cố vấn Trương đương nhiên có lỗi, nhưng cô ấy cũng đã biết lỗi của mình, người không phải thần thánh, ai mà chưa từng có lỗi lầm, chị tha thứ cho cô ấy thì có làm sao..”.
Diệp Mộc Châu lạnh lùng ngước mắt: “Các người từng đến Paris?”.
Mọi người trong lúc nhất thời không hiểu được ý cô.
Sau đó chỉ nghe Diệp Mộc Châu chậm rãi nói: “Nếu không tại sao mọi người lại như xuất thân từ Nhà thờ Đức Bà Paris thế, tôi cứ tưởng mọi người đi học thêm ở Nhà thờ Đức Bà Paris”
“Nếu như người bị vu khổng là các người, các người chắc chắn sẽ rộng lượng mà tha thứ nhỉ?” Cô nhìn nữ sinh vừa mới ép cô tha thứ kia, thuận miệng nói:
“Buổi sáng cô đến bằng một chiếc xe sang trọng, nhà cô không mua nổi, cô là được một người đàn ông lớn tuổi bao nuôi, cho nên phải khai trừ”.
Mọi người quay phắt đầu nhìn cô ta.
Nữ sinh bị điểm danh đỏ mặt lên, thẹn quá hóa giận: “Cô vu khống! Diệp Mộc Châu, cô dám loan tin đồn nhảm về tôi!”
Diệp Mộc Châu nhàn nhạt: “Ồ, xin lỗi nhé”.
Nữ sinh kia tức hổn hển: “Chỉ xin lỗi thôi là xong à? Cô loan tin đồn nhảm về tôi, sao cô không đi chết đi!”
Diệp Mộc Châu kinh ngạc nói: “Cô không tha thứ cho tôi? Tôi chỉ là loan tin đồn nhảm thôi mà, tôi đã xin lỗi cô rồi, tại sao cô không tha thứ cho tôi, làm người không phải nên rộng lượng một chút à?”.
“Cô...!Nữ sinh muốn phản bác, lại phát hiện lời nói này là mình vừa nói với Diệp Mộc Châu.
Cô ta tức giận đến mức run rẩy cả người, nhưng không tìm được lý do phản bác!
“Khuyên người rộng lượng, trời đánh thánh vật” Diệp Mộc Châu cười cười.
“Dao không rạch vào trên người các người thì các người không biết đau, từng người ép tôi tha thứ, còn em nữa, em gái tốt của chị, topic là em và Tường Linh Lan phát ra, Cố vấn Trương hiểu lầm cũng là vì em, người tung tin đồn nhảm đầu
tiên là em, lại ở đây chỉ trích chị bụng dạ hẹp hòi?”
Có vài nữ sinh cũng cảm thấy Diệp Mộc Châu nói rất đúng.
Dù sao cũng là Diệp Khánh Thy tung tin đồn nhảm trước, nhưng Diệp Khánh Thy có bối cảnh, cho nên không bị khai trừ, nhưng không bị khai trừ không có nghĩa là không ai nhớ đến chuyện này.
Diệp Khánh Thy có mặt mũi gì mà ép Diệp Mộc Châu tha thứ?
“Tôi, tôi.” Diệp Khánh Thy không ngờ mình sẽ bị điểm danh, thân thể lảo đảo, che mặt khóc như mưa.
“Chị à, em biết chị không thích em, nhưng chị cũng đừng nói em như thế...!Em vẫn luôn muốn thân thiết với chị, tại sao chị không cho em có cơ hội này.”
Trương Lệ thấy Diệp Mộc Châu xoay người đi, cô ta nghĩ đến sự uy hiếp của những kẻ kia, rốt cuộc hung hăng cắn răng, bỗng nhiên xông ra ngoài--
“Diệp Mộc Châu, cô ngạo khí cái gì chứ? Ban đầu tôi có nói sai hay sao? Cô chính là được bao nuôi! Là cô đi tìm gã đàn ông lớn tuổi kia, ép Hiệu trưởng khai trừ tôi, còn không cho phép tôi nói ra sự thật! Tôi cho rằng nếu tôi giữ bí mật thì có thể trốn qua một kiếp, không ngờ cô lại có lòng muốn giết người diệt khẩu!”.