Giám đốc đứng bên cạnh hỏi: “Cô Ngũ Tinh, nếu như cô muốn nếm thử, vậy tôi đi.”
“Không cần!” Diệp Mộc Châu kiên định lắc lắc đầu.
Cô đã cho Hoắc Bách Việt vào danh sách đen, bây giờ cô đi cầu xin Hoắc Bách Việt, trên đời này còn có chuyện nào xấu hổ hơn chuyện này sao?
Giám đốc cũng không cưỡng cầu, tiễn Diệp Mộc Châu ra cửa.
Đúng lúc này, có một người người trẻ tuổi đi tới, nhìn thấy giám đốc thì chào hỏi, giám đốc vui mừng và kinh ngạc giới thiệu: “Cô Ngũ Tinh, đây là anh Hạ Lâm học trò của đầu bếp hàng đầu thế giới - Bậc thầy Will, anh ta nói có thể tình nguyện nấu miễn phí cho cô một món ăn Michelin”
Đàn ông hay là phụ nữ?
Lâm Khiếu Phương cảm thấy không khí trong xe không đúng, nuốt một ngụm nước miếng: “Ngài Cửu, để tôi giúp anh điều tra xem bà chủ đang gọi điện thoại với ai!”.
Hoắc Bách Việt nhàn nhạt liếc nhìn: “Không cần”
“Ngài Cửu đừng lo lắng, nhất định là do bà chủ có việc bận! Nhưng mà anh cũng nên thể hiện công khai chủ quyền trước mặt bà chủ, để bà chủ biết anh là chồng của cô ấy”
Lâm Khiếu Phương càng nói càng hăng hái: “Ví dụ như như đợi lát nữa bà chủ nghe điện thoại, anh có thể dùng giọng điệu vô cùng bá đạo của tổng giám đốc để hỏi cô ấy: Vừa rồi cô đã gọi điện thoại với ai, hửm?”
“Ngài Cửu, nghe theo tôi, phụ nữ đều thích giám đốc bá đạo!”
Hoắc Bách Việt: "..”
Anh rời mắt.
Là như vậy sao, phụ nữ đều thích...!kiểu đàn ông như vậy sao?
Tài xế nghe di động của ngài Cửu vẫn vang lên “số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang bận”, rơi vào im lặng.
Lâm Khiếu Phương và Ngài Cửu là hai tên chó độc thân thẳng nam, đúng là một người dám dạy, một người dám nghe.
Đó đâu phải là bà chủ đang gọi điện thoại với người khác đâu!
Đó rõ ràng là bà chủ đã kéo ngài Cửu vào danh sách đen rồi!
Diệp Mộc Châu không tìm thấy Hoắc Bách Việt ở sảnh tiệc, nhớ lại lời giám đốc vừa nói, rồi nhìn thấy ngài Cửu đi về phía nhà họ Giản.
Sau đó còn nghe nói người nhà họ Giản đã ra về, còn đưa Giản Ngưng Tuyết về nhà, còn cảnh cáo người khác không được nói bậy.
Diệp Mộc Châu hừ một tiếng.
Cái tên khốn này còn có tâm trạng nói chuyện với người nhà họ Giản sao?
Nhớ lại những lời anh cảnh cáo mình khi ngồi trên xe ngày hôm nay, trong cơn tức giận, Diệp Mộc Châu rút di động ra, lưu loát kéo số của Hoắc Bách Việt vào danh sách đen.
Hả giận! Cô cong môi, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên ngửi thấy
được mùi hương, hình như là mùi thơm của bò bít tết
Mùi này thật là thơm quá!
Giám đốc ở bên cạnh nói: “Cô Ngũ Tinh, đây là bò bít tết và phi lê trâu đứng đầu thế giới, cô có muốn nếm thử hay không?”
Diệp Mộc Châu không có tiền đồ nuốt ngụm nước miếng.
Cô muốn ăn! Lần gần nhất được nếm hương vị bò bít tết, là từ mười năm trước.
Từ sau khi mất đi vị giác, cô còn chưa được nếm qua loại mỹ vị này.
Nhưng mà cô muốn khôi phục lại vị giác tạm thời, thì phải cạnh Hoắc Bách Việt...!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Mộc Châu trở nên rất vi diệu.
Giám đốc đứng bên cạnh hỏi: “Cô Ngũ Tinh, nếu như cô muốn nếm thử, vậy tôi đi.”
“Không cần!” Diệp Mộc Châu kiên định lắc lắc đầu.
Cô đã cho Hoắc Bách Việt vào danh sách đen, bây giờ cô đi cầu xin Hoắc Bách Việt, trên đời này còn có chuyện nào xấu hổ hơn chuyện này sao?
Giám đốc cũng không cưỡng cầu, tiễn Diệp Mộc Châu ra cửa.
Đúng lúc này, có một người người trẻ tuổi đi tới, nhìn thấy giám đốc thì chào hỏi, giám đốc vui mừng và kinh ngạc giới thiệu: “Cô Ngũ Tinh, đây là anh Hạ Lâm học trò của đầu bếp hàng đầu thế giới - Bậc thầy Will, anh ta nói có thể tình nguyện nấu miễn phí cho cô một món ăn Michelin”
Diệp Mộc Châu: “.”
Cô đã nghe nói qua danh tiếng của ông Will, học trò của ông ấy nhất định không tệ, được ăn món ăn của đầu bếp này rất khó, anh ta lại nói tình nguyện làm một món ăn miễn phí cho mình, đổi thành người khác nhất định sẽ kích động không thôi.
Nhưng mà Diệp Mộc Châu không có vị giác! Bỏ qua thôn này sẽ không còn nhà khác...!
Diệp Mộc Châu gian nan nuốt ngụm nước miếng, rồi vẫn từ chối.
Ngộ nhỡ sau đó người ta hỏi cô thấy hương vị như thế nào, cô là người mất vị giác, vậy phải nói thế nào đây?
Người đầu bếp trẻ nhướng mày, có lẽ không ngờ cô Ngũ Tinh này lại từ chối mình, anh ta không chịu thua, hỏi giám đốc mượn phòng bếp.
Chờ Diệp Mộc Châu và anh Ba xử lý xong vài chuyện, đặt trước mặt cô chính là một bàn tiệc Michelin mới vừa ra lò.
Không ít người hâm mộ nhìn nàng, đầu bếp cũng đầy chờ mong.
Giám đốc rất cẩn thận: “Cô Ngũ Tinh, cô có thể gói đồ ăn mang về, anh Hạ thật sự hi vọng cô có thể nếm thử món ăn của anh ta”
Bữa tiệc Michelin lớn...!Có thể mang về nhà...!Diệp Mộc Châu im lặng.
Những người này đều là người của Hoắc Bách Việt đúng không!
Tần Dật Thanh nhìn Diệp Mộc Châu, cũng nói: “Tiểu ngũ mang về đi, muốn ăn lúc nào cũng được”
Diệp Mộc Châu động lòng rồi!
Cô nuốt ngụm nước miếng, đóng gói mấy món ăn này lại, sau đó hít sâu một hơi, gọi ông Hà tài xế đưa mình về biệt thự Thủy Nguyệt.
| Diệp Mộc Châu âm thầm phỉ nhổ bản thân, chỉ vì vài món ăn mà phải đi cầu xin tên khốn Hoắc Bách Việt kia.
Cô thề, chờ đến khi cô hoàn toàn khôi phục lại vị giác, sẽ hoàn toàn nói lời từ biệt với tên khốn họ Hoắc kia!
“Bà chủ, cô đã về” Chú Chương nhận lấy túi của Diệp Mộc Châu: “Ngài Cửu đến công ty, vẫn chưa tan làm, bà chủ có muốn ăn bữa tối trước hay không?”
Diệp Mộc Châu đặc biệt dịu dàng hiền thục: “Không sao, tôi chờ anh ấy”
Cô lẳng lặng ngẫm nghĩ trong chốc lát.
Hoắc Bách Việt đến công ty nhất định là có việc bận, nếu như anh bận thì sẽ không gọi điện cho cô, không gọi điện cho cô thì anh sẽ không biết sự thật là anh bị kéo vào danh sách đen.
Diệp Mộc Châu hít sâu một hơi, lặng lẽ kéo số Hoắc Bách Việt ra khỏi danh sách đen, coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì, sau đó rồi trên sô pha bày ra dáng vẻ vợ hiền, yên lặng chờ Hoắc Bách Việt trở về.
Nửa tiếng trước, Quốc Tế Hoắc Bính.
Hoắc Bách Việt lại gọi điện thoại cho Diệp Mộc Châu lần nữa, điện thoại vẫn còn đang bận.
Anh nhíu mày, rốt cuộc Diệp Mộc Châu đang gọi điện thoại cho ai vậy, cho dù là bạn làm ăn cũng không cần nói chuyện lâu như vậy.
Năm phút sau vẫn còn đang bận, cuối cùng Hoắc Bách Việt mất kiên nhẫn ngẩng đầu, nói một câu với thư ký của mình: “Vì sao tôi gọi điện cho một người, mà điện thoại của người đó luôn bận?”
Thư ký: “?”.
Thư ký nuốt ngụm nước miếng, trả lời: “Có lẽ là đang gọi điện thoại?”
Hoắc Bách Việt lạnh giọng: “Một cuộc điện thoại kéo dài hai tiếng, rốt cuộc cô ấy có bao nhiêu chuyện muốn nói với người kia?
Hai tiếng...!
Thư ký nghĩ đến khả năng, cẩn thận trả lời: “Ngài Cửu, có thật là người kia đang gọi điện thoại không? Chứ không phải...!cho anh vào danh sách đen chứ?”