Bà Giản đã tức đến thở không nổi nữa rồi.
Đây thật sự là con gái của bà ta đó sao? Sao lại ngu ngốc đến mức này chứ!
Bà ta ra lệnh lần nữa: “Xin lỗi!”
Giản Ngưng Tuyết vứt đi động trong tay xuống đất, hung ác nhìn Diệp Mộc Châu: “Con không xin lỗi, có chết con cũng không xin lỗi, Diệp Mộc Châu cô chết đi, cô chết đi.”
“Nếu cô Giản không muốn xin lỗi, vậy thì không cần xin lỗi nữa”
Diệp Mộc Châu nghiêng người tránh đi, nở nụ cười nhạt, kề sát bên tại bà Giản: “Có phải là bà Giản cũng rất bất ngờ, không biết vì sao giám đốc nghe theo lời của tôi không?”
Hơi thở của bà Giản trở nên nặng nề.
Diệp Mộc Châu thì thầm nói: “Tuy rằng khách sạn Thế Kỷ Đại nằm dưới danh nghĩa nhà họ Giản, nhưng chủ nhân thật sự là ai...!chẳng lẽ bà Giản còn không rõ sao?”
Bà Giản lập tức trợn trắng mắt!
Lời nói, hành động vừa rồi của giám đốc là hoàn toàn nghe theo chỉ thị của Diệp Mộc Châu...!
Khách sạn này, có liên quan đến Diệp Mộc Châu sao?
Diệp Mộc Châu nhướng mày: “Nếu hiểu rõ, thì nhanh chóng đưa Giản Ngưng Tuyết đi đi, cho cô ta hưởng thụ chút vinh quang cuối cùng, nửa tiếng sau, khách sạn này sẽ đổi chủ, bà yên tâm, tôi rất đúng giờ, đếm ngược hai mươi chín
phút...”
Bà Giản thở dốc vì kinh ngạc, không biết đang nghĩ đến điều gì: “Ngưng Tuyết, đi theo mẹ!”.
Hốc mắt Giản Ngưng Tuyết đỏ lên: “Diệp Mộc Châu, cô chờ đó, cô chờ đó cho tôi!”.
Mẹ con nhà họ Giản chạy trối chết, tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngẩn người, cuối cùng vẫn có người lên tiếng trước: “Vậy...!nếu vậy thì chúng ta cũng về thôi?”.
“Cũng đúng...!nhà họ Giản đã vậy, bữa tiệc nhất định không thể tiến hành được nữa”
“Đi thôi, bữa tiệc nhà họ Giản không có gì tốt để tham gia, bây giờ người bị hãm hại là Diệp Mộc Châu, nói không chừng người tiếp theo sẽ là chúng ta đó”.
Trong nhất thời, bữa tiệc náo nhiệt đã lập tức vắng đến mức có thể giăng lưới bắt chim.
.
Giám đốc vội vàng bước lên: “Cô Thập Tinh...”
Diệp Mộc Châu vẫn chưa hài lòng: “Tôi còn chưa kịp nói lễ phục kia là giả mà, sao mà mọi người đều về hết rồi.”
Khóe môi giám đốc hơi giật giật: “Cô Thập Tinh, cô kiềm chế chút đi, con dao kia là thật, nếu không may làm cô bị thương thì sao?”
| Diệp Mộc Châu nhướng mày, xoay người nhìn anh ta: “Cái tên khốn kia đâu, sao lại không thấy nữa”.
Vừa nãy cô còn mới nhìn thấy Hoắc Bách Việt đứng ở đây mà.
Ngoài sảnh.
Ông cụ Giản lạnh nhạt nhìn về phía Giản Ngưng Tuyết: “Dẫn về đi”
Ông Giản cầu xin: “Cha.”
“Hãm hại người khác trước mặt mọi người, con cho rằng chuyện này bao che là có thể bỏ qua sao? Ông cụ giản nhất tay: “Bây giờ thừa dịp Diệp Mộc Châu không so đo, dẫn nó về nhà!”.
Cho dù Giản Ngưng Tuyết không cam lòng, thì cũng chỉ có thể theo mẹ về nhà.
Vẻ mặt của cha Giản rất khó nhìn: “Cha, con thật sự không ngờ Diệp Mộc Châu lại không biết điều đến vậy, Ngưng Tuyết chỉ..”
“Vậy thì bác Giản nói cho tôi nghe cái gì mới là biết điều?”
Ánh mắt Hoắc Bách Việt lạnh băng, anh nhìn lướt qua người nhà họ Giản đứng ở ngoài sảnh, bước chân trầm ổn, khiến cho người ta có một cảm giác áp lực vô hình.
Trông anh tựa như là bậc đế vương ăn trên ngồi trước, đi thẳng đến trước ghế ngồi xuống, híp mắt lại: “Là bị Giản Ngưng Tuyết hãm hại nhưng không được kêu rên một tiếng, trong mắt bác Giản vậy mới là đúng?”
Cha Giản ngoan cố: “Bách Việt..”
Hoắc Bách Việt nhìn về phía ông cụ Giản, thong thả ung dung: “Ông cụ, ông biết cháu có ý gì mà, có một vài thứ...!Dù là nhà họ Giản thì cũng không được”
Cả người ông cụ Giản run lên, đứng dậy theo bản năng.
“Ngài Cửu, ý của ngài là...!“Ai đắc tội vợ của tôi, thì để người đó đến xin lỗi” Răng rắc.
Cái ly trong tay Hoắc Bách Việt bỗng nhiên vỡ vụn, anh nở một nụ cười như ác ma: “Nếu không, tôi không ngại lấy nhà họ Giản ra khai đao đầu tiên đâu”
Loảng xoảng...!
Ông cụ Giản ngã ngồi xuống ghế, trên mặt đầy mồ hôi lạnh: “Tôi, tôi đã biết...!để Ngưng Tuyết xin lỗi, tôi nhất định sẽ bắt Ngưng Tuyết xin lỗi...”