Chuyện đính hôn này, tuy rằng Khương Vọng Thư đáp ứng ở trên giường, nhưng xuống giường nàng cũng không chuẩn bị phủ nhận chuyện này.
Bởi vậy ngày hôm sau, nàng liền lái xe mang theo Thang Tư Niên, sau khi ăn xong cơm tối đã đi tới tiệm trang sức lớn nhất gần đó.
Đã gần đến Trung thu, bên trong trung tâm thương mại người đến người đi. Tụ tập trước các cửa hàng trang sức châu báu đều là trưởng bối mua cho con cái. Đương nhiên, cũng có một ít người mang nhà mang người trung niên, hoặc là đúng vậy là người yêu trẻ thành đôi.
Như là Thang Tư Niên cùng Khương Vọng Thư hai cô gái đang nắm tay cũng không thấy nhiều. Khả năng là các nàng cao lại xinh nhân viên cửa hàng châu báu đều rất nhiệt tình vây quanh các nàng giới thiệu trang sức.
Người đón tiếp đều rất có nhãn lực thấy, quần áo trên người Khương Vọng Thư mặc vừa nhìn chính là có giá trị không nhỏ, huống hồ trên tay nàng còn đeo cái đồng hồ hầu như có thể chống đỡ một chiếc Porsche 911, bởi lúc đưa nhẫn mẫu cho Khương Vọng Thư xem, liền hướng thật cao quý chọn.
Thang Tư Niên liếc giá cả một cái, con số nó dài đến làm cho cô hoàn toàn không chắc chắn. Trong lòng cô tính toán nếu chiếc nhẫn đính hôn như là long trọng như thế, vậy sau này cô có thể thì phải tranh thủ thật tốt kiếm tiền mua nhẫn kết hôn cho Khương Vọng Thư.
Nhân viên cầm nhẫn lại đây, Khương Vọng Thư liền để Thang Tư Niên thử. Mỗi lần thử, Khương Vọng Thư liền nâng tay Thang Tư Niên lên quan sát tỉ mỉ.
Thang Tư Niên vóc người cao, bàn tay cũng là phát triển theo có hơi lớn, ngón tay có vẻ cũng đặc biệt dài. Tay cô cốt nhục cân xứng, vô cùng trắng nõn lại đai đến đặc biệt xinh đẹp.
Khương Vọng Thư yêu thích tay của cô. Bất kể là độ ấm khi nắm, hay là cường độ ở trong thân thể nàng thì nàng đều rất yêu thích.
Khương Vọng Thư nghĩ, một đôi tay tốt như vậy nên mang theo lên một chiếc nhẫn đặc biệt đẹp mới đúng.
Nhân viên vô cùng nhiệt tình, bất luận Thang Tư Niên thử cái gì đều nói thấy đẹp. Nói ngón tay Thang Tư Niên dài, thân cao, nên phối nhẫn trung tính một chút. Nói có người đẹp cũng có thể nhờ lựa, khảm nạm trái lại tốt một chút.
Nhân viên nói một đống, cuối cùng lại hỏi Khương Vọng Thư hai người có phải là chị em không.
Khương Vọng Thư liền cười, "Đúng vậy, tôi là chị của em ấy." Nhưng Khương Vọng Thư không có nói, Thang Tư Niên là em gái của nàng.
Thang Tư Niên thấy nàng cười đến bỡn cợt, nói theo: "Em không phải là em gái chị."
Hai người nói chuyện một phen, nói đến liếc mắt đưa tình. Nhân viên một bên đã sớm nhìn ra đầu mối, liền cùng đồng nghiệp của chính mình trao đổi một ánh mắt, lộ ra biểu hiện muốn bát quái.
Sau đó, các nàng đưa cho Khương Vọng Thư chiếc nhẫn có kiểu dáng gần giống nhẫn của Thang Tư Niên. Khương Vọng Thư thử được kích cỡ rồi cũng không có nói muốn mua. Lúc đi, vừa vặn coi trọng một dây chuyền nhìn rất đẹp, liền tiện tay mua rồi mang đi.
Rời đi thương trường thời điểm, Thang Tư Niên còn đầu óc mơ hồ, "Chị à không mua sao? Hay là ngày hôm nay không thấy thích mẫu nào? Phải vậy thì lần sau chúng ta chuyển sang nơi khác đi dạo?"
Khương Vọng Thư phải trả lời nói: "Ừm, vẫn đúng là không thấy thích, kiểu dáng đều quá bình thường."
Thang Tư Niên liền gật gù, nói tiếng à. Khương Vọng Thư thấy tâm tình cô không cao liền nói: "Tư Niên, chuyện nhẫn đính hôn này, không cần phải gấp gáp. Còn có em cũng không được lén lút đi mua, chuyện này giao cho chị xử lý được không?"
Bị đâm trúng tâm tư Thang Tư Niên trầm mặc nháy mắt, gật gù đáp một tiếng được.
Khương Vọng Thư thấy cô đáp ứng rồi, nhưng vẫn là không yên lòng nói rằng: "Nói xong rồi a, chuyện này giao cho chị xử lý. Em đây, cứ ngoan ngoãn có được hay không? Không cho gạt chị, như vậy chị sẽ tức giận."
Thang Tư Niên thấy nàng nói tới nghiêm túc, cũng là bỏ ý nghĩ ẩn giấu trong lòng. Hai người hứa hẹn cẩn thận rồi Khương Vọng Thư mới để Thang Tư Niên lái xe về nhà.
Sau khi mấy ngày, Khương Vọng Thư cũng không còn nói chuyện chiếc nhẫn.
Ngoại trừ chút thời gian tình cờ nào đó, Khương Vọng Thư lại đột nhiên cầm ngón tay Thang Tư Niên múa múa, Thang Tư Niên cũng phải không nhớ chuyện này.
Trong lòng Thang Tư Niên mơ hồ cảm thấy, Khương Vọng Thư hẳn là chuẩn bị tự mình thiết kế nhẫn đính hôn.
Cái ý nghĩ này vừa ra làm Thang Tư Niên liền cực kỳ hưng phấn, thậm chí mơ hồ chờ mong chờ lúc Khương Vọng Thư lấy nhẫn ra sẽ là hình dáng gì.
Tâm tình cái gì lung ta lung tung phiền lòng của Thang Tư Niên đều bị quăng đến sau đầu. Cho tới khi Khương Vọng Thư hỏi cô có muốn tham gia tiệc sinh nhật Tống Hướng Nhan hay không, Thang Tư Niên cũng không chút do dự mà đáp ứng đi.
Sinh nhật Tống Hướng Nhan mở ở một quán bar rất náo nhiệt. Buổi tối hôm đó, lúc Thang Tư Niên cùng Khương Vọng Thư đồng tới, suýt chút nữa bị âm nhạc trong quán bar phá vỡ màng tai.
Nàng nắm Khương Vọng Thư tay, theo nàng xuyên qua quần ma loạn vũ, xuyên qua huyễn thải ánh đèn, cuối cùng cũng coi như đi tới Tống Hướng Nhan phòng khách.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy Tống Hướng Nhan ôm Microphone, ở giữa mọi người vây quanh mà vui vẻ nhảy nhót.
Khương Vọng Thư mới vừa vào cửa, thanh niên vây quanh Tống Hướng Nhan môn đều cùng nhau tiến lên, mồm năm miệng mười gọi chị Khương Vọng Thư. Thang Tư Niên thấy ánh mắt họ nhiệt tình, mắt từng người từng người nhìn Khương Vọng Thư đều sáng lên, thật giống như là một đám tiểu lang đói bụng hỏng rồi.
Lúc này, Thang Tư Niên liền ở trong lòng nghĩ khắp chỗ này chí ít hơn phân nửa đều là tình địch của cô.
Đương nhiên, chuyện có phải là tình địch hay không cô còn chưa tính đến Khương Vọng Thư nói mới coi vậy được.
Tống Hướng Nhan vừa thấy Khương Vọng Thư, vội vã ôm nàng một cái mạnh. Khương Vọng Thư hư nhược hư nhược ôm nàng kia, giữa náo động bên tai nàng kia nói một câu sinh nhật vui vẻ.
Sau khi nói xong, Khương Vọng Thư từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Tống Hướng Nhan, "Quà sinh nhật cho em."
Tống Hướng Nhan sướng đến phát rồ rồi, ôm Khương Vọng Thư ngay ở trên mặt nàng hôn một cái mạnh.
Thang Tư Niên đi phía sau Khương Vọng Thư trong nháy mắt đưa tay, đem bạn gái mình kéo đến trong lồng ngực, không nói một lời nhìn Tống Hướng Nhan.
Khương Vọng Thư không nghĩ tới cô sẽ phản ứng lớn như vậy, bước chân lảo đảo tiến vào trong lòng cô, ngửa đầu ngơ ngác mà nhìn cô mà trong lúc nhất thời cũng không nhớ tới muốn nói gì.
Tống Hướng Nhan cầm quà theo nhìn Thang Tư Niên nói cắt một tiếng, "Quỷ hẹp hòi."
Thang Tư Niên nghĩ, cô còn không thấy ngại nói cắt. Cô ôm Khương Vọng Thư rất chăm chú cùng Tống Hướng Nhan nói: "Cô coi như là chỉ ba tôi, tôi cũng vẫn hẹp hòi như vậy."
Tống Hướng Nhan oán giận cô: "Cô cho rằng tôi là Đậu Đậu mà, tôi còn ba tuổi."
Sau khi oán giận xong, Tống Hướng Nhan hướng Thang Tư Niên đưa tay, lẽ thẳng khí hùng hỏi cô: "Quà đâu? Tới tham gia party, thế nào cũng phải tặng quà cho tôi đi."
Thang Tư Niên liếc mắt nhìn hộp trên tay nàng, nói rằng: "Tiểu di cô đưa cô." Ý tứ, chính là có phần đó là đủ.
Khương Vọng Thư còn chưa bao giờ từng thấy Thang Tư Niên có lúc nói chuyện không khách khí như cậy. Nàng dựa vào cánh tay của Thang Tư Niên đứng thẳng người, bận bịu cho hai người ngừng chiến, "Được rồi được rồi, Tư Niên cùng dì đến, của dì tặng cũng là của em ấy."
Khương Vọng Thư nói xong, lôi cánh tay Thang Tư Niên đi vào trong, "Tư Niên, chúng ta trước tiên qua bên kia ngồi xuống đi."
Thang Tư Niên ngoan ngoãn gật đầu, cùng nàng đồng thời hướng về phía sô pha bên kia đi đến. Một đám người trẻ tuổi dồn dập nhích ra chừa chỗ ngồi để Khương Vọng Thư ngồi xuống. Nhưng để Thang Tư Niên xem xét để Khương Vọng Thư tìm chỗ góc khá là khăng khăng tối ngồi.
Thang Tư Niên ngồi yên ở bên cạnh nàng, cả người toả ra khí tức không muốn xã giao người lạ chớ tiến lại, lạnh nhạt đến làm lòng Khương Vọng Thư hốt hoảng.
Người trẻ tuổi đều rất nhiệt tình, sau khi Khương Vọng Thư ngồi xuống, các nàng liền mồm năm miệng mười hỏi, tình trạng gần đây của Khương Vọng Thư, còn hỏi Thang Tư Niên bên cạnh Khương Vọng Thư có phải bạn gái của nàng không.
Khương Vọng Thư nói là phải mà lúc nói còn lén lút liếc nhìn Thang Tư Niên. Biểu hiện của Thang Tư Niên vô cùng lạnh nhạt nhưng lại vô tình làm Khương Vọng Thư cảm thấy cô sắp bị ghen nhấn chìm.
Khương Vọng Thư cảm thấy cô thật sự là đáng yêu chết rồi. Trong lòng nàng có chút tâm tình đã lên men, làm cho nàng nóng lòng tìm chứng cứ.
Rốt cục đợi được một đám người tới chơi giết sói thì Khương Vọng Thư mới kề tai Thang Tư Niên, lén lút hỏi cô: "Tư Niên, có phải em đang ghen không?"
Thang Tư Niên nghĩ thầm, cô là một người lớn trưởng thành thận trọng làm sao có thể bởi vì chuyện như vậy ghen đây. Bạn gái được hoan nghênh lại không phải bạn gái sai, đều là do mấy bạn nhỏ này không có có nhãn lực làm ầm ĩ.
Thế là Thang Tư Niên cúi đầu, bóc đậu phộng trong tay rồi nhẹ nhàng nói rằng: "Không có."
Khương Vọng Thư nhìn biểu hiện kia của cô, chỉ cảm thấy thật giống như nhìn thấy đứa nhỏ kì quái, giống như rõ ràng thích nhưng phải liều mạng phủ nhận liều mạng che giấu.
Khương Vọng Thư nhịn không được, cười cong con mắt. Nàng tiến sát vào Thang Tư Niên, ở trên gò má cô hôn một cái, nhẹ nhàng nói: "Chào em a Tư Niên thú vị."
Thang Tư Niên quay đầu nhìn nàng một cái, lại nhìn thấy rượu đang đổ ra đầy bàn, đỏ trắng hỗn loạn cùng một chỗ, nhìn vô cùng đáng sợ. Cô do dự một hồi, tiến đến bên tai Khương Vọng Thư nói rằng: "Em thú vị như vậy, một hồi chị có thể đáp ứng một yêu cầu của em hay không?"
Khương Vọng Thư trong lòng hài lòng, hỏi cô: "Yêu cầu gì?"
Thang Tư Niên liền nói: "Một hồi chị có thể... Không cần uống rượu hay không."
Khương Vọng Thư có chút kinh ngạc, "Làm sao? Em không thích chị uống rượu?"
Thang Tư Niên cẩn thận cân nhắc một chút, nói rằng: "Cũng không phải, em chẳng qua là cảm thấy này không phải trường hợp chị cần phải uống rượu."
"Hơn nữa vốn dĩ uống rượu đối với thân thể không tốt, em cảm thấy chị vẫn nên uống ít chút."
Này tựa hồ là lần đầu tiên Khương Vọng Thư ở dưới giường nghe được Thang Tư Niên nói "Không". Cùng với nói là nói "Không" thì không bằng nói là lần thứ nhất trực tiếp mà biểu đạt ra ý kiến mình như thế.
Từ khi bắt đầu, Thang Tư Niên từ trước đến giờ đều rất nghe theo nàng.
Phàm là là Khương Vọng Thư muốn, Thang Tư Niên liền chưa từng nói lời phản đối.
Ở trong lòng Khương Vọng Thư, đây là một loại biểu hiện dung túng cũng là một loại cẩn thận từng li từng tí một.
Có lúc Khương Vọng Thư cảm thấy, Thang Tư Niên yêu nàng quá mức cẩn trọng, quá mức trân trọng. Cho tới rất xem trọng nàng mà quên làm sao biểu đạt bản thân.
Chỉ có lúc ở trên giường Thang Tư Niên mới sẽ thoáng cường thế một chút. Cô sẽ nói không, như tiểu lang đói tự do mà biểu đạt ra yêu thích của bản thân. Khương Vọng Thư thích cô ở phương diện này mạnh mẽ, bởi vậy cho tới nay đều rất phối hợp với đối phương.
Đương nhiên loại phối hợp này, cũng ở trong tình huống Khương Vọng Thư có thể chịu đựng. Nhưng làm chuyện sung sướng như vậy nếu nhất định quá mức đáng giá thì Khương Vọng Thư vẫn sẽ từ chối.
Khương Vọng Thư cảm thấy đây là biểu hiện tôn trọng lẫn nhau.
Người kia tôn trọng sự lựa chọn của mình, mình quan tâm cảm thụ của người kia, đây mới là trạng thái bình thường ở chung.
Vì vậy đối với chuyện ngày hôm nay Thang Tư Niên nói chữ "Không" này, Khương Vọng Thư gật gù, nói tiếng được. Cuối cùng, Khương Vọng Thư ngẫm lại, còn tiến đến bên tai Thang Tư Niên, nói rằng: "Nếu như em không thích chị uống rượu, sau này chị cũng sẽ uống ít một chút."
Nàng nói như vậy, để Thang Tư Niên cảm thấy rất là xấu hổ. Cô mím môi, cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Em cũng không có không thích, cũng hiểu trong lòng chị tự có chừng mực."
"Thế nhưng một số thời khắc, trong một số trường hợp đặc biệt, chị vẫn nên chăm sóc bản thân mình một chút."
.......................
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc mọi người tiết Trung thu sung sướng!
🧂: Rất trùng hợp là hôm nay mình edit đến đây cũng là rằm trung thu, mọi người Trung thu ấm áp nha! Cùng giữ lạc quan và sức khoẻ vượt qua dịch bệnh! #staysafe #stayhappy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT