Hai giờ tự nhiên là không đủ cho người trẻ tuổi làm, đợi đến lúc kết thúc, Khương Vọng Thư đã thở không lên khí. Thang Tư Niên căn bản không có đi vào, chỉ là ở biên giới thăm dò, đúng là như thế, Khương Vọng Thư mới thở đến không được.
Vui thích mang đến mê say, thật giống như cảm giác say rượu, kích thích Khương Vọng Thư buồn ngủ. Nếu như dưới thân không bừa bộn khắp nơi, Khương Vọng Thư lúc này đã muốn quấn chăn vào góc tối ngủ.
Cảm giác thân thể dính nhớp làm cho nàng cảm thấy không ổn, Thang Tư Niên ôm nàng vào trong ngực, ôn thanh hỏi nàng: "Chị có muốn hay lại đi tắm không?"
Khương Vọng Thư vô cùng thích đề nghị này, liền mặc lên cái T-shirt của Thang Tư Niên, từ trên giường đi xuống, kéo Thang Tư Niên đi vào phòng tắm.
Phòng tắm rất lớn, Thang Tư Niên giơ vòi sen đứng phía sau Khương Vọng Thư, đem nước xả lên bả vai trắng như tuyết của nàng. Nhiệt độ nước không cao lắm, nhưng vai Khương Vọng Thư vẫn là hiện ra dấu đỏ.
Hai tay nàng ôm ở trước ngực, đứng quay lưng với Thang Tư Niên, tóc đen tóc dài dùng cái kẹp kẹp lên, lộ ra cổ bản thân trắng như tuyết. Thang Tư Niên cúi đầu xuống, liền nhìn thấy nốt rùi nhỏ kia.
Thang Tư Niên xối ướt toàn thân nàng, đưa tay đi xuống, tách chân nàng ra. Khương Vọng Thư theo bản năng vỗ cô một hồi, cho rằng cô muốn làm gì, nũng nịu nói: "Tư Niên!"
Thang Tư Niên bị đập rất đau, nhưng vẫn cứ không thu hồi tay của chính mình. Cô mượn nước ấm, thay Khương Vọng Thư rửa sạch dịch hoa dính nhớp, nhẹ nhàng nói rằng: "Chị, chị thật sự rất dễ..."
Cô mới vừa muốn nói gì, Khương Vọng Thư liền xoay người, mạnh mẽ trừng cô một chút, "Em câm miệng lại!"
Ánh mắt xem ra rất hung hãn, nhưng ngữ khí lại là mềm mại như vậy. Ngực Thang Tư Niên bị đụng một cái, suýt nữa nắm giữ không được. Cô hít sâu một hơi, cúi người đi hôn Khương Vọng Thư, tàn nhẫn hôn một cái rồi cô mới khuyên can nói: "Chị không muốn em nói như vậy thì nói, chị thực sự là quá nguy hiểm."
Khương Vọng Thư nhổ nước bọt: "Em mới nguy hiểm nhất." Nàng nói, còn vỗ vỗ tay Thang Tư Niên, "Tay tay tay, không nên lộn xộn a người bạn nhỏ."
"Làm sạch cho tốt, không cho làm những khác trò nha."
Khương Vọng Thư chỉ lo cô lại quay qua làm một hồi, chính mình ngày mai sẽ không thể đứng đi làm. Eo của nàng hiện tại mềm đến lợi hại, cũng không muốn ngày mai đứng như nện eo.
Sau khi Thang Tư Niên xối ướt nàng, đem vòi sen đóng lại, hướng về trên tay đã ấn ít sữa tắm. Cô xoa lòng bàn tay, từ vai Khương Vọng Thư bắt đầu, từng tấc từng tấc đi xuống hướng về trên người nàng xoa sữa tắm.
Lúc xoa đến eo, cô trả lại Khương Vọng Thư xoa nhẹ mấy lần, Khương Vọng Thư đúng lúc lộ ra biểu hiện thoải mái, Thang Tư Niên rất có ánh mắt lại nhiều xoa bóp cho nàng mấy lần.
Thang Tư Niên một bên theo vừa nói: "Chị à eo rất đau?"
Khương Vọng Thư cùng cô oán giận, "Rất đau a, lần tới em nếm thử xem mà."
Thang Tư Niên rất thẹn thùng, tách ra đề tài này, "Mới vận động chút eo liền đau mà nói khả năng là bởi vì chị không thường vận động đi."
"Có thời gian thì chị vẫn là đi tập thể hình chút."
Cô nói chuyện cái này, Khương Vọng Thư liền nhíu mày, cúi đầu nhìn bụng dưới bằng phẳng của bản thân, nghi ngờ nói: "Em nói như vậy, là không phải là bởi vì thấy chị mập?"
Khương Vọng Thư nói, còn đưa tay ngắt eo nhỏ của mình, trầm tư nói: "Thật giống là có thêm chút thịt."
Thang Tư Niên bật cười, "Chị nghĩ gì thế, chỗ nào của chị gọi là mập." Cô đưa tay, xoa xoa Hồ Điệp Cốc của Khương Vọng Thư mỏng như cánh ve, cúi đầu đánh giá vóc người của nàng, vừa vặn chính là vân da nhẵn nhụi cốt nhục quân, tốt đến không được.
Cô đưa tay, để ở eo Khương Vọng Thư kéo nàng vào ngực mình, cằm đặt lên bờ vai của nàng nói: "Chị à vóc người rất tốt, em rất yêu thích."
"Chỉ là nghe chị luôn nói mệt mỏi, mới kiến nghị chị đi tập thể hình."
Khương Vọng Thư bị thổi phồng đến mức rất vui vẻ, quay đầu hôn nhẹ cô. Nàng hôn xong, xoay người đối mặt với Thang Tư Niên, lòng bàn tay dán vào bụng dưới của cô, hỏi cô: "Tập thể hình sau này hãy nói đi, rất mệt."
"Còn có Tư Niên, cơ bụng của em rất rõ ràng a, có phải là bình thường em đều có rèn luyện không."
Nàng nói chuyện, động tác tay cũng không có ngừng lại, cả khuôn mặt Thang Tư Niên đột nhiên đỏ chót. Như là thiêu đỏ trong nồi áp suất như thế, Thang Tư Niên chỉ cảm giác mặt mình phốc phốc liều lĩnh nóng lên, nói chuyện liên quan đều không được tự nhiên: "Có... Có..."
"Lúc trước ở trường học, mỗi ngày đều ở sân chạy, cũng rèn luyện qua sức eo cùng cánh tay."
Khương Vọng Thư đâm đâm bụng rắn chắc của cô, đích thì thầm một tiếng chẳng trách. Nàng nói nhưng vẫn vuốt bụng dưới của Thang Tư Niên, quả thực là yêu thích không buông tay.
Khương Vọng Thư nghĩ, nàng cùng Thang Tư Niên trong lúc đó mình kém chính là mấy năm qua rèn luyện. Sức mạnh đứa nhỏ này đặc biệt lớn, ở trên giường cơ bản vững vàng ngăn chặn nàng, liền cơ hội phản kháng cũng không có.
Nàng có lẽ có thể dựa vào rèn luyện tăng cường sức mạnh của chính mình, để có thể ở trên giường tranh tài gỡ lại một ván.
Thời điểm Khương Vọng Thư thất thần, lại chiếm tiện nghi làm Thang Tư Niên thành một làn sóng. Thang Tư Niên không chịu được nàng khiêu khích, vội vàng mở nước nóng ra, hướng về trên người nàng chà xà phòng, thúc giục nàng ra khỏi phòng tắm.
Lúc hướng về Khương Vọng Thư rửa sạch sẽ, nàng còn bất đắc dĩ lầm bầm cũng phải tắm cho Thang Tư Niên, còn nói Thang Tư Niên hẹp hòi.
Thang Tư Niên thẹn thùng, bất luận nàng nói cái gì, đều thờ ơ không động lòng, thật vất vả tắm nàng sạch sẽ, vội vã cầm khăn lau khô thân thể cho nàng rồi tròng lên T-shirt.
Khương Vọng Thư chỉ mặc cái T-shirt vào, tiếp theo chân không đi ra khỏi phòng tắm. Thang Tư Niên mặc áo ngủ chỉnh tề, đi theo phía sau nàng rồi trở lại phòng ngủ.
Cô vốn tưởng rằng Khương Vọng Thư muốn ngủ, không nghĩ tới Khương Vọng Thư lại từ tủ quần áo đổ ra quần lót của chính mình, đứng bên giường ung dung thong thả mà tròng lên.
Thang Tư Niên đứng cửa, nhìn nàng khom lưng, đem cái quần lót ren khiêu gợi màu đen mặc vào. Quần ren màu đen theo đầu ngón tay của Khương Vọng Thư chậm rãi xẹt qua chân dài trắng nõn tinh tế, cuối cùng biến mất bên trong vạc áo T-shirt.
Thang Tư Niên tựa ở cạnh cửa, đưa tay nắm khuông cửa, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Cô nhìn Khương Vọng Thư ở một bên giường gảy tóc dài, liền run rẩy âm thanh hỏi nàng: "Chị Vọng Thư, chị không ngủ sao?"
Khương Vọng Thư tắm xong tinh thần thoải mái, nhìn Thang Tư Niên một chút nói rằng: "Thiết kế vẫn chưa sửa xong, vì lẽ đó đến làm xong mới ngủ."
Thang Tư Niên nói: "Nhưng là đã sắp mười hai giờ rồi, con không ngủ thì chị chuẩn bị suốt đêm sao?"
Khương Vọng Thư hồi đáp: "Chị là chủ, ngày mai chị có thể tới phòng làm việc ngủ a."
Này lời nói đến mức lẽ thẳng khí hùng, để người không thể phản bác. Thang Tư Niên không thể làm gì khác hơn là tựa ở cạnh cửa, nhìn nàng không nói lời nào. Khương Vọng Thư đi tới chỗ cô, đưa tay vỗ vỗ mặt Thang Tư Niên, dụ dỗ cô nói: "Tư Niên nếu như buồn ngủ, liền ngủ đi. Ngoan ngoãn, không cần chờ chị nha."
Thang Tư Niên như khỉ con mò trăng, liền đem cả người nàng kéo vào trong lồng ngực, tiếp theo đem nàng ôm ngang lên. Khương Vọng Thư kinh hô một tiếng, ở trong lòng nàng giãy giụa nói: "Tư Niên, em thả chị xuống!"
Thang Tư Niên mới mặc kệ nàng, đem nàng đặt lên giường liền để lên đi, cau mày nói rằng: "Đã sắp đến 12 giờ, công việc gì nhất định phải ngày hôm nay làm xong chứ?"
"Chị liền chuẩn bị để em ngủ một mình sao, người chị tốt của em?"
Khương Vọng Thư nằm ở phía dưới cô, ngửa đầu nhìn cô, không hiểu sao có chút chột dạ, "Chị cũng không phải... Nhất định cần ở hôm nay làm... Vì nếu làm không xong, chị sẽ rất bất an tâm."
Nàng nói, giơ tay nâng mặt Thang Tư Niên, dụ dỗ nói: "Tư Niên a, chị liền đi sửa một hồi, sửa xong sẽ trở lại có được hay không? Em trước tiên ngoan ngoãn ở chỗ này chờ chị nha?"
Thang Tư Niên khó mà nói, cô ôm Khương Vọng Thư, nghiêm túc nói: "Trừ phi em cùng đi với chị, ở bên cạnh nhìn chị thì chị mới có thể đi sửa."
Khương Vọng Thư phản bác: "Nhưng em ngày mai còn phải dậy sớm đi phòng thí nghiệm."
Thang Tư Niên một bước không cho: "Vậy chị ngày mai không phải cũng phải lái xe đi làm." Nói, Thang Tư Niên còn ôm eo nàng, bất mãn mà nói: "Nói đi, muốn làm việc hay là muốn em."
Khương Vọng Thư nâng mặt cô lên, thổi phù một tiếng bật cười: "Muốn em muốn em." Nàng nhấc chân ôm lấy ep Thang Tư Niên hướng về trên người mình ép, như con lười treo ở trên người Thang Tư Niên như thế, rồi ngẩng đầu hôn lên môi cố. Một bên hôn còn vừa nghĩ, vào lúc này còn làm việc cái cầu a.
Ở trên giường hôn môi là một cái chuyện rất nguy hiểm, đặc biệt là một tình huống khác còn rất hôn hôn, hầu như không cần bao lâu thì tình huống sẽ mất khống chế.
Khương Vọng Thư chỉ cảm giác mình mơ mơ hồ hồ liền bị cởi áo, quần lót rèn dính chỉ bạc lại bị kéo xuống, sau khi hoang mang bận bịu kẹp lấy đầu Thang Tư Niên.
Nàng đô lầm bầm, nhổ nước bọt Thang Tư Niên không phải buồn ngủ mà hiện tại đến cùng là ai không cho ngủ a!
Nhưng Thang Tư Niên thật giống như một đứa nhỏ dung dung giữa ngày xuân lạc lối trong biển hoa, tại phát hiện mỗi một nơi sâu của cánh hoa đang ẩn giấu mật dịch thì đưa tay đem mềm mại nâng cánh hoa lên, đem hoa đặt ở bên môi.
Đầu tiên đứa nhỏ này duỗi ra đầu lưỡi, liếm rơi mất mật dịch ở giữa cánh hoa. Sau đó đem cánh hoa đặt ở đầu ngón tay, nhẹ nhàng xoa xoa, xoa ra một đợt lại một đợt chất lỏng dính liền.
Nên trong dịch hoa kia mang theo mùi thực vật có xạ hương, lại dị thường dễ ngửi. Thế là đứa nhỏ giơ tay, đưa ngón tay đặt ở chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái.
Hành vi đứa nhỏ này ở trong hoa viên không thương hương tiếc ngọc, bị cuống quít tìm người chị nhìn ở trong mắt. Chị đi tới bên người cô, đẩy mồ hôi lo lắng trên trán, giơ tay vuốt ve tay cô, bắt đầu rồi nhẹ giọng trách cứ.
"Em đứa nhỏ này, làm sao có thể làm bộ dáng này!"
Khương Vọng Thư ngồi ở bụng trên của Thang Tư Niên, từ từ nơi da thịt thấm ướt chạm nhau. Cái trán nàng liều lĩnh nhỏ giọt mồ hôi, hai tay chống đỡ ở trên bả vai của Thang Tư Niên, cau mày nhìn cô: "Nói ngủ cho tốt đây, tại sao lại làm rồi."
Cô nói, đưa tay đặt ở nơi hai người gần nhau nhất, như là tìm tới nơi ở lại như thế, cẩn thận từng li từng tí một mà trở về nhà.
Khương Vọng Thư tức chết rồi, đưa tay nện cho cô một quyền, tiếp theo cả người cũng ở trên người cô, lên án nói: "Thang Tư Niên, em mỗi ngày vào lúc nấu cơm, có phải là cho chị cái gì q nên ăn rồi không."
Thang Tư Niên đặc biệt vô tội, ôm eo nàng khuất lên đầu gối của chính mình, chậm rãi nói: "Em không có..."
Khương Vọng Thư mới không tin cô, bát ở bên cạnh cắn lỗ tai của cô, "Em không có? Em không có làm sao chị vừa bị ngươi chạm vào, liền hỏng bét thành bộ dáng này."
Khương Vọng Thư nghĩ thầm, nàng trước đây từ xưa nay sẽ không như vậy a. Lúc nàng nằm trên, chỉ có người khác khóc chít chít. Hơn nữa coi như là nằm dưới, cũng sẽ không thành dáng vẻ hỏng bét như hiện tại vậy.
Cảm giác kia, thật giống như toàn bộ cánh hoa trong vườn đều bị xoa đến tản đi, tí tí tách tách chảy ra một mảng lớn chất lỏng.
Có trong nháy mắt như vậy, Khương Vọng Thư thậm chí bắt đầu hoài nghi bản chất của mình. Nàng nằm trên nhiều năm như vậy, kỳ thật đều là giả công? Bản chất của nàng, lẽ nào chính là một dụ thụ hay sao?
Nghĩ tới đây, Khương Vọng Thư lại bị giựt một hồi, không tự chủ run thân thể. Nàng tàn bạo cúi đầu rồi cắn vào vai Thang Tư Niên, mang theo tiếng khóc nức nở lên án, "Thang Tư Niên, em nhẹ một chút..."
Lại tiếp tục như thế, eo nàng liền thật sự đứt đoạn mất.
..................
Tác giả có lời muốn nói:
Thang Tư Niên: Vậy chứng minh chị cùng em rất phù hợp a! (một phương diện!)
Khương Vọng Thư: Chị là công quân uy nghiêm (không phải, không có uy nghiêm.)
Mọi người có thể ở bàn luận thêm sao???
............................
🧂: Hết hồ nước rồi tới hoa viên, cánh hoa... tui muốn rớt nước mắt quá.
Mà lần nào cũng khan hết tiếng mà đòi lật quài à Nguyệt Nguyệt =))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT