*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khương Vọng Thư lái xe đi tới toà cao ốc thương mại đã hẹn, chờ nàng đậu xe xong từ cửa thang máy đi ra thì sau khi hết nhìn đông tới nhìn tây nhìn nhỏ một vòng thì Thang Tư Niên tàng rất khá mới từ bên trong góc nhảy nhót đi ra. Cô nâng một bó dương cây cát cánh màu trắng nhảy đến trước mặt Khương Vọng Thư, cười đến một mặt xán lạn: "Chị, tặng chị a."
Khương Vọng Thư sợ hết hồn, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình, lúc này mới ngẩng đầu buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn cô một cái, "Cũng bị em hù chết."
Thang Tư Niên cười cười, cầm cây cát cánh trong tay đưa tới, "Tặng chị a."
Thang Tư Niên hôm nay mặc một bộ đồ năng động màu đen có viền còn ngắn tay, đỉnh đội mũ người đánh cá, trên mặt mang theo một mắt kính gọng bạc hình tròn, chân mang một đôi giày Martin, mặc đến vô cùng hiphop nhưng lại khiến người ta cảm thấy đáng yêu lại đẹp trai.
Khương Vọng Thư nhìn cô vài lần, lúc này mới đưa tay nhận lấy cây cát cánh trong tay Thang Tư Niên, "Cảm ơn em a Tư Niên."
Thang Tư Niên giơ tay, sờ sờ mũ mình, thật xấu hổ nói rằng: "Thích không?" Cô trước có nghe qua chị mình nói qua sở thích của Khương Vọng Thư, nghe chị nói nói chỉ cần là hoa Khương Vọng Thư đều rất yêu thích, vì lẽ đó chọn tới chọn lui Thang Tư Niên liền chọn cây cát cánh.
Khương Vọng Thư xem cây cát cánh xinh đẹp ướt át trong tay này, hỏi cô: "Tự em đi chọn a?"
Thang Tư Niên gật gù, nói thời điểm mình đến đi ngang qua tiệm bán hoa, liền chính mình chọn mấy đóa gói thành bó hoa. Khương Vọng Thư vui vẻ, "Thích lắm."
Khương Vọng Thư hôm nay bộ áo đầm, trên người là áo sơ mi trắng ống tay thêu hoa văn màu đỏ, còn bên dưới là quần lụa mỏng màu đỏ, mang một đôi giày cao gót, vô cùng tự nhiên xinh đẹp.
Nàng đang cầm hoa, cúi đầu nhẹ ngửi ngửi, thế là Thang Tư Niên lại nhìn thấy nốt chu sa mê người bên gáy trắng tuyết của nàng. Thang Tư Niên đẩy kính mắt một cái, hướng về nàng đưa tay ra: "Có thể nắm tay chị không?"
Khương Vọng Thư đang cầm hoa, suy nghĩ một chút, cười nói: "Ngày hôm nay không được."
Thang Tư Niên nghe vậy, mặt cổ thành bánh bao, một hồi lâu mới hơi thở thổi tóc mái chính mình, nhụt chí như thường nói rằng: "Được rồi."
Khương Vọng Thư cảm thấy cô thực sự là quá đáng yêu, hầu như không nhịn được muốn đưa tay vò vò mặt cô. Nàng cười khẽ một tiếng, một hồi lâu mới đang cầm hoa nói với cô: "Không phải không cho em nắm, là ngày hôm nay muốn nâng nó a."
Khương Vọng Thư giơ hoa hướng phía cô ra hiệu, nói như vậy hống đứa nhỏ: "Em ngoan ngoãn, được không?"
Thang Tư Niên chắp tay sau lưng, có thương có lượng nói: "Vậy em có thể cầm hoa cho chị, sau đó chị có thể nắm tay em a?"
Khương Vọng Thư nói: "Không muốn."
Ngữ khí nghe tới vô cùng xinh đẹp tùy hứng, Thang Tư Niên nở nụ cười, "Vậy em mang ba lô cho chị." Khương Vọng Thư đồng ý thỉnh cầu này, Thang Tư Niên liền đem ba lô trên vai Khương Vọng Thư gỡ xuống, bỏ vào ba lô mình sau đó mang trên vai cô đơn của mình.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Thang Tư Niên đi tới bên phải Khương Vọng Thư, một cách tự nhiên mà đưa tay nắm tay Khương Vọng Thư, "Chị Vọng Thư, chúng ta đi trước đi, phim đã sắp chiếu rồi."
Khương Vọng Thư một tay ôm hoa, bị cô nắm đi về phía trước, nghĩ thầm người quả nhiên không thể chỉ xem bề ngoài, nguyên lai đứa nhỏ thành thật cũng sẽ có nhiều sáo lộ như thế.
Hai người nắm tay, đi thẳng đã đến rạp chiếu phim, thời điểm Thang Tư Niên đi mua trà sữa mới tách ra.
Khương Vọng Thư đứng phía ngoài đoàn người, nhìn Thang Tư Niên quen tay chọn những khẩu vị mình thích, cúi đầu đưa tay, nhẹ nhàng gảy cây cát cánh mềm mại trong lòng, nở một nụ cười.
"Đi thôi, chị." Thang Tư Niên giơ hai ly trà sữa, đi tới trước mặt Khương Vọng Thư, dẫn nàng hướng đi cửa xét vé.
Bắt đầu từ ngày Từ Thang Tư Niên hẹn Khương Vọng Thư, Thang Tư Niên liền làm rất nhiều bài tập. Tỷ như Khương Vọng Thư gần đây muốn xem phim rạp, muốn ăn những cái gì. Vì thế Thang Tư Niên còn thí nghiệm, trước khi mang Khương Vọng Thư xem phim cô đã đi xem trước một lần, xác nhận bộ phim này có thể xem hài lòng lúc này mới mua vé.
Bởi vậy thời điểm xem phim, Khương Vọng Thư liền rất hết sức chuyên chú nhìn màn ảnh. Thang Tư Niên nâng bỏng một lúc xem phim, một lúc nhìn nàng.
Cô không che giấu nữa ánh mắt quá mức trực tiếp, Khương Vọng Thư nhìn thấy một nửa, không thể không đưa tay đâm trán của cô, đẩy cô quay về chỗ ngồi của mình, thấp giọng nũng nịu: "Xem phim đi."
Thang Tư Niên không buông tha, lại một lần nhìn sang. Đợi lúc Khương Vọng Thư lần thứ hai đưa tay lại đây đẩy thì Thang Tư Niên liền nắm chặt tay nàng rồi lôi kéo không cho nàng rời đi.
Khương Vọng Thư nhẹ nhàng hút mấy lần, vẫn không có lấy tay từ trong tay nắm vững vàng của Thang Tư Niên tránh thoát ra được. Nàng đơn giản ngừng giãy dụa, cái tay bị tóm lấy khuất lên ngón trỏ, ở trong lòng bàn tay của Thang Tư Niên nhẹ nhàng cào mấy lần.
Lòng bàn tay rất ngứa, vừa đường cào nhẹ kia như móng mèo đang ở trong ngực cô cào mấy lần. Thang Tư Niên nghiêng đầu nhìn Khương Vọng Thư, muốn biết nàng giờ khắc này là biểu hiện gì. Nhưng chỉ nhìn thấy Khương Vọng Thư mắt nhìn thẳng nhìn màn ảnh, một mặt bình tĩnh.
Thang Tư Niên nở nụ cười, trở tay trói lại tay Khương Vọng Thư, cùng nàng mười ngón liên kết.
Sau khi xem phim xong, hai người hết sức ăn ý vẫn nắm tay, vẫn không có nới lỏng ra. Thang Tư Niên cũng không ngu ngốc trái lại rất thông minh. Khương Vọng Thư mấy ngày liên tiếp dung túng làm cô mơ hồ rõ ràng một chuyện, vậy thì là Khương Vọng Thư tựa hồ cũng rõ ràng cái gì, cũng cho cô một cơ hội đến gần.
Thang Tư Niên tuy rằng làm được rất ít, nhưng cảm giác thiết thực mình vẫn một chút tiếp cận Khương Vọng Thư. Cho tới hôm nay, nàng rốt cục nắm được tay Khương Vọng Thư.
Thang Tư Niên vô cùng vui mừng chính mình ngày hôm nay đội mũ, mới có thể ngăn được vành tai mình giờ khắc này đã đỏ chót. Từ trong rạp chiếu phim đi ra thì cô vẫn cúi thấp đầu, nắm Khương Vọng Thư đi về phía trước, xem ra vô cùng lén lút.
Khương Vọng Thư cảm thấy buồn cười: "Tư Niên, em làm gì vẫn cúi đầu thế a." Lúc trong rạp chiếu phim hành vi gan to như vậy, sau khi đi ra lại là biểu hiện trốn trốn tránh tránh như thế, cũng không biết nên nói cô da mặt mỏng hay là dầy.
Thang Tư Niên đưa tay ngăn chặn mũ của mình, ngượng ngùng nói: "Bởi vì em không dám nhìn chị..."
Khương Vọng Thư nghi hoặc: "Tại sao?"
Thang Tư Niên ngại ngùng: "Bởi vì chị ngày hôm nay quá đẹp... Vì lẽ đó không dám nhìn."
Khương Vọng Thư cảm giác mình cũng bị cô đánh bại, dùng cử chỉ ngượng ngùng như thế nói ra lời thẳng thắn êm tai, thực sự là khiến lòng người ngứa khó nhịn.
Khương Vọng Thư cắn môi, "Em ở chỗ nào học được nhiều sáo lộ như vậy, xem kịch bản của chị em sao?"
Thang Tư Niên ngẩng đầu, rất chăm chú mà nhìn nàng: "Không có học, theo tâm nói ra."
Khương Vọng Thư bị cô nắm, thoáng ngẩng đầu đến nhìn cô. Thang Tư Niên mặc áo sơmi nút thứ nhất lại mở ra, lộ ra hai cái xương quai xanh thẳng tắp tinh tế. Khương Vọng Thư nhìn xương quai xanh, trong đầu hiện lên dáng vẻ một tuần trước Thang Tư Niên mặc áo lót, trong nháy mắt tâm tư du đãng.
Khương Vọng Thư nghĩ, xong đời, chính mình khả năng là thật sự đã có tuổi mới chợt bắt đầu thưởng thức vẻ đẹp tuổi trẻ.
Vóc người đẹp, lại nói còn quan tâm săn sóc, cùng người như vậy nói chuyện yêu đương chẳng lẽ không phải rất tuyệt sao? Ngược lại, thử một lần cũng không sẽ như thế nào chứ?
Khương Vọng Thư nghĩ như thế, nới lỏng tay đang nắm ra, giơ tay rơi vào nút trên cùng áo sơ mi của Thang Tư Niên. Nàng một tay gài lại nút thứ nhất cho Thang Tư Niên, hững hờ nói: "Đem nút gài gài chặt rồi."
Giữa ban ngày, không muốn dùng sắc đẹp tuổi trẻ đến mê hoặc người lớn tuổi này như nàng a.
Thang Tư Niên cúi đầu, nhìn cánh tay thon dài của Khương Vọng Thư đang cùng mình nút gài dây dưa, chỉ cảm thấy gò má lại nóng lên, gật gù đáp một tiếng nha.
Khương Vọng Thư gài nút áo lên cho cô, đưa tay vỗ vỗ dây lưng màu đen trên vai cô, nói rằng: "Tư Niên, chị đói."
Thang Tư Niên lập tức đáp: "Vậy chúng ta đi ăn cơm đi."
Khương Vọng Thư gật đầu, theo Thang Tư Niên vào thang máy đi bãi đậu xe, đồng thời lái xe đi quán ăn.
Thang Tư Niên chọn một quán trà, chọn phòng riêng hoàn cảnh cực kỳ tốt, cùng Khương Vọng Thư ăn một bữa cơm trưa không tệ.
Sau buổi cơm trưa, Khương Vọng Thư dậy sớm liền có chút mệt mỏi. Thang Tư Niên muốn đến tối còn phải cùng chị của mình cùng nhau ăn cơm, thế là liền đem lịch trình buổi chiều bỏ.
Khương Vọng Thư cảm giác mình còn có tinh thần, liền hỏi cô: "Tại sao a?"
Thang Tư Niên đáp: "Lịch trình quá nhiều, chị Vọng Thư cũng sẽ mệt mỏi mà. Huống chi, sau này lại không phải là không có cơ hội."
"Lần sau, em lại hẹn chị a."
Khương Vọng Thư cảm thấy cô nói rất có đạo lý, lập tức gật đầu vui vẻ đáp ứng đối phương bỏ lịch trình buổi chiều, đồng thời lái xe trở về Thang gia.
Thời điểm Thang Tư Niên về đến nhà mở cửa, chị của nàng đang ở thư phòng viết viết, nghe được động tĩnh vội vã chạy đến, nhìn thấy Thang Tư Niên mang theo Khương Vọng Thư cùng lúc trở về, hơi kinh ngạc nói: "Hai người làm sao trở về cùng lúc?"
Thang Tư Niên nói dối không cần bản nháp: "Chị Vọng Thư bảo hôm nay phải quay về nhìn chị, liền hỏi em có rảnh rỗi hay không vì lẽ đó liền chở em cùng trở về." Khương Vọng Thư một bên nghe cô nói như vậy, kinh ngạc nhìn cô vài lần.
Lời giải thích này hợp tình hợp lý, Thang Thuấn Hoa liền tiếp nhận rồi.
Thang Thuấn Hoa viết bản thảo một buổi trưa, nhìn thấy bạn thân thân ái, cũng không để ý em gái mình nữa, liền ngay cả bận bịu cũng nhào tới ôm lấy Khương Vọng Thư, hôn nhẹ nóng nóng nói: "Tiểu Nguyệt của mình, ngày hôm nay cậu làm sao xinh đẹp như thế a, là cố ý đến hẹn hò với mình sao?"
Thang Tư Niên nhìn Thang Thuấn Hoa ôm Khương Vọng Thư đi vào trong, không thể làm gì khác hơn là tiện tay đóng cửa, yên lặng mà đi theo sau.
Khương Vọng Thư đang cầm hoa, đáp lại chị em mình nhiệt tình: "Đúng vậy đúng vậy, không phải cậu nói bản thân bận bịu thành bạch tuột tám chân sao, vì lẽ đó ngày hôm nay liền tới thăm cậu một chút."
Thang Thuấn Hoa rất cao hứng, nhìn cây cát cánh trong tay Khương Vọng Thư, hỏi: "Đây là hoa gì, oa, Tiểu Nguyệt lượng cậu đây là muốn tặng cho mình sao?"
Nói, Thang Thuấn Hoa đưa tay liền đi câu hoa trong lồng ngực Khương Vọng Thư. Khương Vọng Thư đưa tay chặn nàng lại, bảo vệ hoa trong lồng ngực, "Không phải nha, cái này là người khác tặng mình, vâng, mình chuẩn bị tặng quà cho cậu."
Thang Thuấn Hoa sách nhẹ một tiếng: "Oa, cậu che chở như thế, có ẩn tình nha."
Khương Vọng Thư tách khỏi đề tài, từ trong túi mình móc ra một hộp quà đưa cho Thang Thuấn Hoa. Thang Thuấn Hoa ngồi ở trên sô pha mở quà, vui vẻ phát hiện là cây bút máy, thế là liền không đi tính toán là ai tặng hoa.
Nàng đắc ý vênh váo xoa xoa bút máy Khương Vọng Thư tặng, Tiểu Nguyệt lượng là tốt nhất.
Thang Tư Niên liền đứng ở bên sô pha nhìn hai người, im lặng không lên tiếng. Khương Vọng Thư tựa hồ chú ý tới điểm này, quay đầu nhìn coi nói rằng: "Tư Niên, trong nhà có bình hoa không? Có thể giúp chị cắn bó hoa này lên không?"
Thang Tư Niên nghe được triệu hoán đi tới, "Vậy thì để em đi, trong phòng em có một bình hoa, em giúp chị cắm thật tốt." Cô nói, cúi người đi lấy bó hoa trong tay Khương Vọng Thư.
Nhưng Khương Vọng Thư cũng không có giao hoa trong tay ra, ngược lại đứng lên cùng Thang Tư Niên nói rằng: "Chị cùng đi với em nha..."
Thang Tư Niên nhìn nàng một cái, yên lặng mà gật gật đầu. Sau đó xoay người, đi về hướng phòng ngủ của mình.
...................Tác giả có lời muốn nói:Đây căn bản không phải thầm mến trong lòng chua xót! Chuyện này căn bản là là phát thức ăn chó!...................Minh hoạMũ đánh cá:Giày martin: