Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu

Dịch: Maccaoo

Nói là dỗ Trì Cảnh nhưng Lâu Độ thực sự rơi vào hoang mang, do dự mãi không thôi, chẳng biết phải dỗ thế nào. Giải Lan Chu vừa ra khỏi phòng, Lâu Độ bắt đầu lên đọc diễn đàn trên mạng, chuẩn bị tổng hợp ý kiến tham khảo để áp dụng với Trì Cảnh, làm thế nào để dỗ được Omega nhà mình.

Thế là lúc Trì Cảnh xuất hiện ở phòng bệnh thì cậu thấy Lâu Độ đang ngồi trước quang não, chăm chú ghi chép.

"Anh đang làm gì thế?"

"Đâu có!" Lâu Độ cuống cuồng gập sách vở lại, tắt giao diện quang não. Anh cứ tưởng là Giải Lan Chu quay lại nên không để ý đến người vào phòng lại là Trì Cảnh.

Trì Cảnh nhìn anh mấy giây, nhìn đến mức lông tơ Lâu Độ sắp dựng đứng hết cả lên mới "hừ" một tiếng, đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống. Lâu Độ không thể ngờ được Trì Cảnh không vui một cái là kéo dài tận hai ba hôm. Mới hai tiếng trước còn nói với mẹ là công ty bận, có việc gấp phải xử lý nên không đến bệnh viện được, một lát sau đã ngồi bên giường anh rồi.


"Em..." Lâu Độ đnag định nói "Sao em lại đến đây", thì chợt nghĩ nói thế nghe có vẻ không thích Trì Cảnh đến đây ấy nên vội sửa lời: "Công ty em không có vấn đề gì chứ? Tôi không gặp được em gần ba ngày rồi đó."

Chiêu đầu tiên dỗ Trì Cảnh: Bộc lộ sự quan tâm và nhớ nhung.

Trì Cảnh cúi đầu, mở quang não, vờ như không quan tâm: "Ừ."

Vừa hay Trì Cảnh hơi nghiêng người về phía trước, cúi đầu để lộ ra cái gáy trắng nõn. Ở góc độ Trì Cảnh không nhìn thấy, Lâu Độ liếm môi nuốt nước bọt.

"Hai hôm nay," Dường như Trì Cảnh vừa sực nhớ ra mình vẫn chưa bày tỏ sự quan tâm đến Lâu Độ, mắt vẫn nhìn trên màn hình quang não, hỏi: "Đầu có khó chịu không? Chân thì sao?"

"Không sao, thấy tốt hơn nhiều rồi."

"Ừ."

"..."

"..."

Lâu Độ: "..."

Trì Cảnh: "..."

"Tôi muốn..."

"Tuần sau..."


Lâu Độ: "Em nói trước đi."

Tự nhiên Trì Cảnh cảm thấy rất vui, tựa như pháo hoa bung nở trong màn đêm tĩnh mịch: "Tuần sau khi nào ra viện thì em đến đón anh. Anh muốn đến..."

"Tôi muốn về nhà với em." Lâu Độ lập tức tiếp lời.

Chiêu thứ hai dỗ Trì Cảnh: Bày tỏ sự dựa dẫm và mong chờ với ẻm.

Đôi mắt đen láy của Trì Cảnh như sáng lên. Cậu không hỏi vì sao tự nhiên Lâu Độ lại quyết định như vậy, chỉ gật đầu: "Được."

Ngoan quá.

Trái tim Lâu Độ âm thầm tan chảy. Omega của anh dễ dỗ quá đi. Mới đến bước thứ hai thôi mà đã dỗ xong rồi. Anh mở quang não, một tay gác lên bàn chống cằm, ba phần chú ý đến quang não, bảy phần để ngắm Omega đáng yêu kia.

Thế là một buổi sáng nọ vào tuần sau đó, Lâu Độ chuẩn bị xuất viện, nhưng Trì Cảnh lại không đến. Không có anh, kỳ phát tình của Trì Cảnh đột nhiên ập tới. Đã quá quá quá lâu rồi Trì Cảnh không gặp rắc rối với kỳ phát tình. Vốn dĩ kỳ phát tình đầu tiên sau khi mang thai không xuất hiện bất cứ dấu hiệu nào. Bác sĩ nói đó là vì cơ chế tự điều tiết của cơ thể sau khi mang thai đã áp chế kỳ phát tình. Vì thế đây mới thực sự là kỳ phát tình đầu tiên trong thời kỳ mang thai. Nhưng nó không theo thời gian chu kỳ phát tình bình thường, Trì Cảnh không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào.


Trước đây, trước khi đến kỳ phát tình, Lâu Độ luôn chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, nhắc cậu sắp xếp công việc, nhắc cậu mặc thêm áo uống nhiều nước... Vì thế Trì Cảnh cũng quen luôn, quên mất một mình mình trải qua kỳ phát tình như thế nào.

Làn sóng nhiệt cuộn trào cùng với hương đào ngọt tràn ngập căn phòng đột ngột ập tới làm cho Trì Cảnh choáng váng. Phản xạ đầu tiên của Trì Cảnh là tìm Lâu Độ.

"Lâu Độ."

"Lâu Độ!"

"Lâu Độ..."

Không có. Chẳng thấy anh ở đâu cả.

Trì Cảnh đi từ phòng ngủ tầng 2 đến phòng sách, rồi lại vào phòng để quần áo, vườn trong nhà, từng phòng ngủ cho khách, xuống phòng tập gym dưới nhà, phòng trà, phòng chiếu phim... Cậu tìm hết mọi nơi, rồi chậm rãi về phòng ngủ.

Mặc dù đã mấy tháng rồi Lâu Độ không về nhà, nhưng đây vẫn là nơi có mùi Tequila nồng đậm nhất. Hương đào ngọt ở trong phòng át đi mùi Tequila, Trì Cảnh không thích chút nào. Cậu vùi vào đống đồ dùng lẫn quần áo trên giường nhưng không thấy mùi Tequila, vì thế đừng dậy, bới tung quần áo của Lâu Độ.
Cậu vô tình tìm được mấy cái áo phông rộng thùng thình của Lâu Độ mà thường ngày cậu cực kì ghét.

Sao trước đây không thấy nhỉ? Trì Cảnh cảm thấy đầu mình choáng váng. Cậu vội vã ôm đống áo để hết lên giường, chui vào bên trong, hít thật chút pheromone mờ nhạt còn sót lại.

Một lúc lâu sau, Trì Cảnh mới bất giác nhớ ra. Lâu Độ đang ở bệnh viện, Lâu Độ quên cậu rồi.

Lâu Độ nói cười với người khác ngay trước mặt cậu, bỏ mặc cậu.

Lâu Độ không muốn về nhà cùng ở với cậu.

Lâu Độ thấy cậu bị đứt tay, không hề động đậy, chỉ lạnh lùng hỏi cậu không đi dán băng cá nhân à.

Lâu Độ không muốn sờ bụng cậu.

Lâu Độ không hôn cậu, không ôm cậu cũng không làʍ ŧìиɦ với cậu.

Ngay cả đánh dấu, Lâu Độ cũng bủn xỉn chẳng muốn làm.

Giọt nước mắt trong như pha lê rơi xuống chiếc áo phông, để lại vệt nước đậm màu.
Trì Cảnh tức giận, nghĩ: Không ở với Lâu Độ nữa! Con cá vàng ngu ngốc! Cậu muốn ly hôn!

Choang!

Trong phòng bệnh, Lâu Độ trượt tay làm rơi vỡ cốc thủy tinh.

Trợ lý Dương: "?"

Lẽ nào bộ trưởng mất trí nhớ xong đầu bị chập cheng rồi? Cậu vừa nhìn thấy bộ trưởng uống nước xong, định để cốc nước lên kệ đầu giường thì dừng lại giữa chừng, đơ mấy giây rồi thả tay ra...

"Trì Cảnh đâu?" Lâu Độ không quan tâm đến cái ly, anh nhíu mày hỏi trợ lý, gọi video cho Trì Cảnh thì cậu mãi chẳng nghe máy. Đã hẹn trước là 8 rưỡi sáng sẽ đến, bây giờ đã 9 giờ rồi. Quan niệm thời gian của Trì Cảnh rất nghiêm khắc, không thể đến muộn như vậy mà chẳng hề liên lạc gì cả.

"Khụ, phu nhân không liên lạc với tôi. Để tôi hỏi quản gia nhé ạ?"

"Liên lạc ngay." Lâu Độ vân vê ngón tay. Anh cảm thấy hơi nóng ruột, quay sang gọi video cho Giải Lan Chu.
Trong lúc chờ video, Lâu Độ siết chặt lấy quang não, lại giao cho trợ lý: "Nếu quản gia không biết thì để ông ấy về nhà xem sao. Tìm thấy Trì Cảnh thì đưa em ấy đến đây với tôi."

Trợ lý gật đầu, xoay người ra ngoài gọi điện thoại cho quản gia.

Lâu Độ không biết mình bị làm sao nữa. Anh cảm thấy hình như mình quên gì đó, ừ, vốn dĩ anh chẳng nhớ gì nữa mà. Nhưng hôm nay anh cực kỳ nóng ruột. Dường như trong đầu anh cứ ong ong không ngừng, Trì Cảnh không ở trước mặt anh, còn không liên lạc được nữa. Vừa nãy, trong lúc thất thần, hình như, hình như...

Trực giác của Alpha đang nói với Lâu Độ rằng, anh muốn gặp Trì Cảnh, muốn đến bên cạnh cậu.

Cả căn phòng tràn ngập mùi đào ngọt, Trì Cảnh bắt đầu cảm thấy chán ghét mùi hương của chính mình. Cậu nhớ mùi Tequila nồng đậm, mùi hương ấy bao phủ lấy cậu. Cậu nhớ cảm giác được hương Tequila xâm chiếm.
Trong cơn mơ màng, Trì Cảnh chợt nhớ ra, mình sai rồi, mình quên mất rồi. Lâu Độ vẫn đang đợi cậu đến bệnh viện đón anh. Lâu Độ nói chuyện với người khác cứ ba giây là lại nhìn cậu mất một giây, đang nói thì mải nhìn cậu quá nên quên luôn bản thân đang nói gì.

Lâu Độ muốn về nhà, ở cùng với cậu nhưng sợ căng thẳng, ngượng ngùng quá sẽ khiến mối quan hệ của hai người trở nên lúng túng.

Lâu Độ thấy cậu bị thương thì cuống đến mức mồ hôi túa ra ào ào, nếu như chân anh không gãy thì đã kéo cậu lại để dán băng cá nhân rồi. Có lẽ là sẽ bọc vết thương nhỏ xíu ấy kín như bưng.

Lâu Độ rất tò mò về bụng của cậu, lại cảm thấy nếu như sờ thì sẽ xúc phạm đến cậu, không tôn trọng cậu nên không dám sờ.

Lúc đánh dấu cho cậu, Lâu Độ cứng không để đâu cho hết, sợ cậu phát hiện nên lần nào cũng giả vờ, che đậy cho bằng được.
Vừa tràn đầy tình yêu qua ánh mắt, vừa cố gắng nhẫn nhịn. Dường như Lâu Độ quay về thời hai người mới yêu nhau, vừa nhiệt tình, vừa kiềm chế, tình yêu nồng cháy nhưng vẫn chú ý đến lễ nghi.

Trái tim vừa chua xót, vừa thấy ngọt ngào, lại thấy thật trớ trêu. Trì Cảnh cắn góc áo phông, mơ màng nhớ lại. Cậu nghĩ, Lâu Độ bây giờ không phải là Lâu Độ hẹn hò một năm và kết hôn với cậu được hai năm nữa, nhưng vẫn là một Lâu Độ thích làm nũng, thấp thỏm bất an, cẩn thận từng li từng tí.

Đột nhiên cậu cảm thấy mình có thể tha thứ cho anh vì không nhớ được điều gì.

Chỉ cần anh đến ôm cậu thôi.

"Bộ trưởng!" Trợ lý Dương đột nhiên vội vàng chạy vào: "Quản gia đến nhà của anh rồi. Ông ấy nói xung quanh biệt thự dựng hàng rào bảo vệ, ông ấy không đủ quyền hạn để tiến vào. Thường thì chỉ khi phu nhân đến kỳ phát tình mới kích hoạt thôi..."
Dường như có một cơn sóng thần nhấn chìm Lâu Độ. Anh kinh ngạc đến mức đứng bất động. Cuối cùng Lâu Độ cũng biết tại sao mình lại nóng ruột như thế, hóa ra âm thanh trong đầu anh đang nhắc nhở: Omega của anh đang cần anh, đang kêu khóc gọi tên anh.

Omega đã được đánh dấu đột nhiên trải qua kỳ phát tình không có sự vỗ về của Alpha sẽ đau buồn tới mức chết đi. Mỗi năm, có vô số Omega vì nghi ngờ Alpha bỏ rơi mình mà tự sát. Hơn nữa, trong nhà nhất định không có thuốc ức chế cho Omega đã kết hôn. Hai người đã kết hôn hơn hai năm rồi, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn anh sẽ không để cho bạn đời của mình phải dùng thuốc ức chế trong kỳ phát tình. Thứ này không thể đi mua rồi để trong nhà phòng trừ được.

Lâu Độ hít sâu một hơi: "Chuẩn bị xe, về nhà."

"Rõ!"
Chân Lâu Độ chưa khỏi hoàn toàn, vẫn ngồi trên xe lăn, trở về nhà của anh và Trì Cảnh. Quả nhiên xung quanh biệt thự dựng lên hàng rào bảo vệ, chỉ có Lâu Độ và Trì Cảnh mới có quyền truy cập. Nếu như có kẻ lạ cưỡng chế xông vào, hàng rào này sẽ bật chế độ tấn công.

Trợ lý Dương đẩy Lâu Độ đi qua vườn hoa. Vừa mở cửa nhà, hương đào ngọt lập tức bùng nổ trong khoang mũi Lâu Độ. Omega đã đánh dấu thì dù pheromone có đậm, có nồng đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ ảnh hưởng đến bạn đời của mình. Người ngoài như trợ lý Dương cũng chỉ biết là trong phòng có nồng độ pheromone rất cao nhưng không ngửi ra được mùi gì.

"Đẩy tôi vào thang máy đi lên tầng hai." Lâu Độ siết lấy tay vịn xe lăn, lạnh lùng nói.

Trợ lý Dương lập tức đẩy anh lên tầng hai.

"Cậu đi được rồi."
Lúc bạn đời phát tình, sự hiện diện của người ngoài sẽ khiến Omega cảm thấy cực kỳ lo lắng, cũng sẽ khiến Alpha cảm thấy khó chịu. Pheromone Alpha nồng đậm, mạnh mẽ khiến trợ lý Dương xém chút nữa khuỵu gối.

Căn biệt thự chỉ còn lại một cặp chồng chồng.

Lâu Độ dựa theo cảm tính, đi đến trước phòng ngủ, mở cửa phòng ra.

Đào ngọt, chanh tươi và lá cây thanh mát. Đây là mùi pheromone của Trì Cảnh, ngọt mà không ngấy, tươi mát sảng khoái. Pheromone lấy hương đào ngọt làm mùi hương chủ đạo, có vẻ như không giống với vẻ ngoài của Trì Cảnh, nhưng thực tế lại cực kỳ hợp, còn vô cùng hài hòa với mùi Tequila của mình nữa.

Lâu Độ nhận ra một sự thật rằng: Hai người đã kết hợp rồi, bây giờ anh phải đến vỗ về bạn đời đang phát tình của mình. Anh cảm nhận được sự hoảng loạn, sợ hãi đang trộn lẫn trong sự mong chờ của mình. Vì thế, Lâu Độ thực sự thấy mình là một tên lưu manh. Anh ôm theo nỗi lòng mâu thuẫn, bước lại gần chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Lúc nhìn thấy người đang nằm cuộn tròn trên giường, Lâu Độ chẳng thể nghĩ được xem mình nên làm gì để xoa dịu người bạn đời bị mình bỏ quên. Vì chẳng cần suy nghĩ. Trái tim anh, đại não của anh đều đang điều khiển cơ thể anh, dịu dàng đưa tay ra, nói với Omega của mình: "Vợ ơi, lại đây ôm nào."

Anh gọi mấy lần liền nhưng Trì Cảnh không hề có phản ứng gì, chỉ im lặng vùi mình trong chăn.

Chân bị thương của Lâu Độ vẫn chưa khỏi hẳn, có thể cử động nhưng vẫn hơi đau. Lúc này, khi ở trước Omega của mình, anh hoàn toàn bỏ lơ nó. Lâu Độ đẩy xe lăn đến cạnh giường, chống tay, chuyển mình ngồi lên giường, lật một góc chăn lên.

Trì Cảnh như thể một bé thỏ con bị giật mình, toàn thân run lên. Khi quay đầu lại thấy Lâu Độ, vẫn chưa thể định hình luôn được, Trì Cảnh ngây người ba giây mới nhào vào lòng Lâu Độ.
Trì Cảnh vừa khóc vừa gọi: "Lâu Độ, Lâu Độ."

"Tôi đây." Lâu Độ không hề khó chịu chút nào, dịu dàng nói, rồi tỏa pheromone ra để an ủi cậu. Mãi một lúc sau, Trì Cảnh mới ổn hơn một chút.

Lâu Độ bị mất trí nhớ nhưng khi nhìn thấy nước mắt của Trì Cảnh, trái tim anh vẫn đau nghẹt lại. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho Trì Cảnh, dịu dàng dỗ dành cậu: "Không sao, không sao hết. Khó chịu lắm đúng không em? Tôi giúp em có được không nào?"

Lúc này đây, Trì Cảnh đã bị luồng nhiệt của kỳ phát tình hun đến mức đầu óc quay cuồng, sắp phát điên rồi. Đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, cả thế giới chỉ có Lâu Độ, không còn sót lại chút lạnh lùng của ngày thường. Nghe Lâu Độ nói, cậu chỉ biết gật đầu. Trì Cảnh chỉ cần Lâu Độ không rời khỏi mình thì muốn làm gì cũng được.
Lâu Độ lấy đống quần áo lộn xộn trên giường ra, không hiểu vì sao chồng áo phông tả tơi kia lại chất đống trên giường, dù sao thì Trì Cảnh cũng bị nghiện sạch sẽ, sao cậu có thể chịu được cơ chứ.

Lúc anh chuẩn bị ném xuống đất thì bị Trì Cảnh túm lại: "Đừng mà!"

"Hửm? Sao vậy em?"

Trì Cảnh lắc đầu nguầy nguậy, cướp lấy đống quần áo, vo thành một đống, nhét vào trong chăn.

"..." Được rồi, hành vi của Omega thời kỳ phát tình thì vô lý mà.

"Lâu Độ..." Trì Cảnh lo lắng gọi tên anh.

Lâu Độ nằm xuống, Trì Cảnh chủ động vùi vào hõm vai anh. Cơn sốt phát tình hun cho Trì Cảnh hoa mắt chóng mặt, toàn thân vừa nóng vừa ngứa, cần phải da thịt kề cận với Lâu Độ mới có thể giải tỏa được. Cậu bấu lấy quần áo của Lâu Độ tỏ rõ vẻ không thoải mái, rồi giằng chiếc áo phông không phải của mình mà cậu đang mặc trên người. Động tác của cậu mang sự gấp gáp, lộn xộn lại không có chút sức lực nào. Nhờ sự giúp đỡ của Lâu Độ thì cả hai mới trút bỏ toàn bộ quần áo. Ngay sau đó, Trì Cảnh vùi vào trong lồng ngực trần trụi của anh, cọ tới cọ lui.
Trì Cảnh mang thai, bụng dưới hơi nhô lên, không quá lớn mà chỉ tạo nên một đường cong tuyệt đẹp. Bụng bầu tròn tròn tì vào bụng Lâu Độ, yếu ớt dựa dẫm vào Alpha. Trong tình cảnh này, càng mang đậm nét gợi cảm khó nói. Lâu Độ mất trí nhớ, lần đầu tiên trải nghiệm chuyện gợi cảm như vậy khiến đại não anh hoàn toàn trống rỗng, trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực. Anh chưa kịp xấu hổ, cũng chưa kịp hồi tưởng lại cảm giác mỹ miều khi thân mật với cơ thể trần trụi của Trì Cảnh thì đã bị cảnh tiếp theo kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới mức đầu óc quay cuồng.

Anh cố gắng kiềm chế ham muốn vồ vào Trì Cảnh, động tác của anh dần dà trở nên thành thục hơn, không cần dạy mà tự biết. Lâu Độ không ngừng vuốt ve lưng Trì Cảnh, ngón tay nhẹ nhàng sờ hạ thân và mông Trì Cảnh. Làn da Trì Cảnh trắng mịn như ngọc, cảm giác như mỗi một lần đụng chạm, làn da ấy như chảy ra được nước. Cả người cậu quấn lấy anh như thể không có xương, mềm mại, ngoan ngoãn, yên lặng. Cảm giác kỳ diệu trên đôi bàn tay, tiếng hít thở nhè nhẹ bên tai, cử động như lướt phím đàn trên trái tim người khác... Tất cả khiến Lâu Độ phát điên, mất hết lý trí.
Lâu Độ hít sâu một hơi, trong đầu anh đang giằng co kịch liệt. Sức hấp dẫn tự nhiên cảu bạn đời khiến anh thực sự rất muốn tách chân Trì Cảnh ra mà xông vào, nhưng anh không thể thuyết phục được bản thân mình được làm như thế. Đối với Lâu Độ, Trì Cảnh là người mà anh có tình cảm, là Omega mà anh muốn theo đuổi, là bạn trai tương lai, rồi sau này sẽ thành bà xã đầu gối tay ấp, nhưng cậu không phải là người vợ đã kết hôn của anh. Anh không có những ký ức kia, anh không muốn tiếp nhận những sự thật ấy một cách mù quáng, mà anh muốn làm theo cách của mình.

Sờ thấy cái mông ướt nhẹp của Trì Cảnh, gương mặt lẫn ánh mắt của Lâu Độ trở nên dữ tợn. Anh vẫn chưa hẹn hò, tỏ tình với Trì Cảnh, sao có thể cứ thế kết hợp với Trì Cảnh được?

"Lâu Độ."

"Hả? Sao thế? Tôi làm em đau à?"
Trì Cảnh lắc đầu. Đôi chân dài cọ cọ vào đùi Lâu Độ, hơi nâng eo lên, áp mông mình dán sát vào phân thân của Lâu Độ. Cậu nói bằng chất giọng lạnh như băng, bình tĩnh nói: "Anh mau vào đi."

Cơ thể Omega thời kỳ phát tình tự động chuẩn bị sẵn sàng cho việc kết hợp. Động nhỏ ở phía sau đã tự bôi trơn, không ngừng tiết ra chất dịch trong suốt, vô thức lúc khép lúc mở, màu hồng bên trong lúc ẩn lúc hiện... Lúc này đây, nơi đó áp lên hạ thân sưng cứng đến đau chết đi được của mình, chỉ cần hơi điều chỉnh góc độ một chút, hơi dùng lực một chút là có thể bước chân vào chốn thiên đường ấy.

Lâu Độ dường như bị tước đi hơi thở cuối cùng của sinh mệnh, cổ họng khô khốc: "Tôi..."

Đệt!

A!

Không làm người nữa!!!

Lời tác giả:

Thái độ, cảm xúc và hành vi của Trì Cảnh khác thường vì cậu đang mang thai, không kiểm soát được cảm xúc. Lâu Độ còn mất trí nhớ nên cậu rất sốt ruột, tâm trạng rất tệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play