"Sau khi con chia tay Cố Minh đó, ta đã có dự định đón con về nước Y rồi.
Bất quá, khi về nước thì lại nghe tin con đã kết hôn với Long Mặc Thâm đó.
Con biết cảm giác khi mọi thứ đang trong tầm tay mà lại vuột mất như vậy, nó khó chịu đến mức nào không? Ban đầu, khi hai đứa mới cưới, ta đã từng tìm đến bàn chuyện ly hôn với thằng nhóc đó.
Bất quá, nó lại không đồng ý, còn đòi đuổi ta ra khỏi cửa lớn Long gia.
Ha, nực cười thật đấy.
Hiện tại nó gặp kết cục như vậy, còn không phải là do đắc tội với ta sao?
Haha, Tiểu Ngữ Âm, con nói xem bọn chúng có đáng đời không? Động đến cháu gái ta, chắc chắn không có kết quả tốt đẹp gì.
Con, cứ ngoan ngoãn nghe theo ta, trở thành bản sao hoàn hảo của ta.
Có như vậy, tất cả mọi người trên thế giới này đều biết, ta có một cháu gái tuyệt vời thế nào."
Vân lão cười lớn, tâm trạng chưa bao giờ lại thoải mái đến như vậy.
“Vòng vo mãi như vậy, rốt cuộc ông muốn nói cái gì đây? Có lẽ, Long Mặc Thâm trúng độc phải thay tim, một phần cũng là do ông đúng không? Thật ra thì, ban đầu con cũng đã ngờ ngợ ra được rồi.
Ông là bảo vật sống nước Y, là ý sĩ được mệnh danh là xuất sắc nhất mọi thời đại, lẽ nào một chút độc nhỏ bé như vậy mà còn không xử lý được, đến mức phải thay cả tim sao?” Đường Ngữ Âm không quan tâm cái tát kia, dưa lưng ra ghế, khoanh tay cười.
Vân lão gia không cười nữa, nhìn Đường Ngữ Âm bằng ánh mắt sâu xa đầy ý vị.
“Con rất xuất sắc.
Đây đều là phong thái của mấy người trùng sinh trở về sao?”
“Đúng vậy.
Con chính là như vậy đấy.
Chỉ cần con không đồng ý, thì đến diêm vương cũng đừng hòng đưa người đi.
Ông ngoại, ông tốt nhất nên thu tay đi, đừng để con phải ra tay với ông.
Ông cứ từ từ mà suy nghĩ, con đi trước, cáo từ.” Cô nói xong liền đứng dậy, quay lưng rời đi dưới ánh mắt căm phẫn của Vân lão gia.
Lần này cũng coi như là triệt để trở mặt với ông ngoại, cuộc sống sau này chắc sẽ khó khăn lắm đây.
…
“Bác sĩ nói bao giờ anh ấy tỉnh lại?” Cô đứng trước giường bệnh của anh, đôi mắt chứa đầy phiền muộn.
“Bác sĩ nói ít nhất phải hai ngày nữa.” Phương Kì sắc mặt cũng chẳng khá hơn là bao, rầu rĩ trả lời.
Đường Ngữ Âm ngồi xuống ghế, thở dài.
Chuyện của ông ngoại đã đủ làm cô phiền lòng, lại thêm Long Mặc Thâm phẫu thuật xong đã một thời gian mà vẫn chưa tỉnh.
Hai chuyện này cứ như hai quả tạ nặng nề đè lên vai cô.
Lại thêm Cố Minh đó, cô đi ra ngoài chưa được năm phút đã gọi điện đến, hỏi hỏi han han suốt nửa tiếng đồng hồ.
Nghĩ lại thì… Cố Minh cũng là vì ông ngoại cô…
Bỗng nhiên, Đường Ngữ Âm đưa tay ôm đầu, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, càng lúc càng đau đớn.
Đầu, lại bắt đầu đau rồi.
Từ nửa tháng trước, cô đã có dấu hiệu của di chứng phẫu thuật não.
Ban đầu thì lâu lâu mới đau, còn bây giờ, tần suất đau ngày càng dày đặc.
Cơ thể này lại bắt đầu không ổn rồi.
“Chị dâu, mệt quá thì về nghỉ đi, hiện tại chị ở đây cũng không làm được gì, bác sĩ nói rồi.
Cho dù chị dùng ngân châm thúc ép cũng không có tác dụng.
Thay vì rầu rĩ ở đây, chi bằng trở về nhà đi, sắc mặt chị ngày càng kém.
Nếu như chị ngã bệnh, đại ca tỉnh dậy nhất định không tha cho em đâu.” Phương Kì bên cạnh nhìn Đường Ngữ Âm lo lắng không thôi.
“Vậy câu chăm sóc cho anh ấy, tôi trở về Cố gia.
Ngoan, sau này thưởng cho cậu.” Cô đứng dậy, xoa đầu Phương Kì rồi rời đi..