“Vậy nên? Cô có biết bản thân đang nói gì không?”
Đại đội trưởng chống tay, nhìn Đường Ngữ Âm.
“Đương nhiên là biết.

Loại chuyện này một khi làm ra, nếu như bị phát hiện liền bị hạ hạnh kiểm, không thể tốt nghiệp.

Chính vì vậy, tôi mới phải nhờ đến đại đội trưởng là anh Hàn Viễn đây.” Đường Ngữ Âm mỉm cười.
Hàn Viễn cũng bật cười, đầy hứng thú nhìn Đường Ngữ Âm.
“Dựa vào đâu tôi phải giúp cô?”
“Em gái anh… có phải đã mất tích hơn một tháng, cho dù phái bao nhiêu người đi cũng không tìm được?” Đường Ngữ Âm đặt một tấm ảnh trên bàn, là ảnh của Hàn Hân, em gái Hàn Viễn.
Hàn Viễn cầm ảnh lên xem, sắc mặt có chút biến đổi, khóe mắt hiện lên vẻ tàn ác.
“Xem ra, Đường tiểu thư cũng không phải chỉ là bình hoa di động nhỉ? Bất quá, em gái tôi, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được thôi.

Tôi muốn một thứ gì đó thiết thực hơn chút kìa.”
“Vậy… anh muốn gì?”
“Muốn gì? Không bằng Đường tiểu thư tự mình đoán xem?” Ánh mắt Hàn Viễn như tia laze quét một lượt khắp người Đường Ngữ Âm.

“Thứ lỗi, tôi hiểu biết ít, tạm thời không đoán ra được Hàn Thiếu soái muốn cái gì cả.

Anh muốn gì thì nới thẳng.

Tôi nhất định đáp ứng anh.”
“Vậy nếu tôi nói muốn cô dùng thân báo đáp thì sao? Cô cũng đáp ứng?” Hàn Viễn cười đầy thâm ý.
“Đương nhiên là không.

Bất quá nếu như anh thực sự thèm khát đến thế, tôi vẫn có thể tìm được vài cô em đến cho anh thưởng thức.” Đường Ngữ Âm lắc đầu, thu hồi lại bức ảnh kia.
“Nhưng tôi chỉ muốn cô?”
“Vậy còn phải xem anh có đủ khả năng không đã.” Đường Ngữ Âm mỉm cười, rút hai cây ngân châm ra.
“Khoan khoan, chị dâu, không cần phải trực tiếp ra tay như vậy chứ, chị rõ ràng biết là em không dám làm mà.” Hàn Viễn vội vàng xua tay, toát mồ hôi đứng dậy.
“Biết nguy hiểm sao vẫn cố?”
“Chỉ là thử xem chị có chung thủy với đại ca em không thôi mà.” Hàn Viễn cười hềnh hệch.“Mà đúng rồi, sao chị biết Hàn Hân con bé đang ở đâu?”
“Anh cậu cho chị biết.” Đương nhiên không phải rồi, đây vốn là kí ức của kiếp trước mà.

Trước đây Hàn Hân bỏ nhà, chạy đến một quán bar khép kín, chơi bời tác tráng ở đó, nợ không biết bao nhiêu tiền.

Sau này khi tìm được cô ta, cô ta thần trí không rõ ràng, bên cạnh còn ôm một đống nam nhân.

Chuyện này còn bị bàn tán ở Hải Thành rất lâu về sau.
“Vậy được, em tin chị, bây giờ chị định thế nào? Nhớ rõ, học viên đang trong phòng sám hối mà trốn ra ngoài sẽ bị phạt nặng hơn đấy.” Hàn Viễn gật gù, chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt Đường Ngữ Âm.
“Cứ kiếm đại cái cớ nào cho tôi ở trong đây lâu chút, rồi tìm một người đóng giả tôi.

Tối nay cậu đưa tôi ra ngoài, khoảng chừng 10 ngày sau tôi sẽ tự trở về.”
“Vậy có ổn không?”
“Cậu không phải lo, đưa tôi ra ngoài là được.”
“Ừm.

Tối nay 8 giờ.”

Sau khi Hàn Viễn đã rời đi, Đường Ngữ Âm ngồi một mình trong phòng, bỗng nhiên trong lòng dấy lên nỗi nơm nớp lo sợ.
Long Mặc Thâm, cầu trời anh sẽ trụ được cho đến khi em trở về.

“Chị dâu, em đã sắp xếp người đợi chị ở ngoài rồi, nhớ phải tự bảo vệ bản thân, chị mà xảy ra chuyện gì thì em không gánh nổi đâu.” Hàn Viễn đặt vào tay Đường Ngữ Âm một con dao găm nhỏ.
“Yên tâm, tôi tự biết cân nhắc, cậu mau đi đón Hàn Hân trở về.” Đường Ngữ Âm cất con dao vào trong người rồi quay lưng đi thẳng ra chỗ có xe đang đợi sẵn, nhanh chóng lên xe.
Long Mặc Thâm, em về rồi đây, anh nhất định phải cầm cự được..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play