Ngày hôm sau, Long Mặc Thâm đã dậy đi làm từ sớm.

Đường Ngữ Âm ngủ dậy muộn, sau khi ăn sáng xong lại ngồi chơi vẩn vơ, lên mạng tìm thêm tài liệu chuẩn bị nhập học.
Kiếp trước, Đường gia cho cô đi học hết lớp 12 liền bắt cô ở nhà, không cho cô đi học đại học tiếp, chính vì vậy, tài năng của cô hoàn toàn bị vùi dập trong tay Lam Hinh Nhã.

Lần này, với kinh nghiệm trong tay, cô không tin mình không tạo ra được kì tích.
Đang ngồi thì người hầu lại tiến vào, thông báo cha cô đã đến.

Đường Ngữ Âm lập tức xốc lại tình thần, chuẩn bị đón tiếp người cha “thân yêu” của mình.
“Cha đã mang đồ đến cho con chưa vậy?” Đường Ngữ Âm nở một nụ cười thật tươi.
Đường Minh Hải xị mặt, ném một tập văn kiện trong tay lên bàn.
“Tao có điều kiện.” Đường Minh Hải nhìn chằm chằm Đường Ngữ Âm.
“Mời nói.” Đường Ngữ Âm cầm tập tài liệu lên, xem xét một chút.
“Tao muốn mày đưa tao một trăm vạn để xoay vòng vốn.

Hơn nữa, nếu như đã đi lấy chồng rồi, vậy thì cũng đừng về lại Đường gia nữa.”
Nghe xong, sắc mặt Đường Ngữ Âm khẽ đổi.
Đây là muốn vắt kiệt cô sao? Ha, nằm mơ!

“Được thôi, không về thì không về, đâu có gì to tát chứ.” Cô lấy cây bút rồi kí tên vào xấp tài liệu ấy.

Vậy là thành công nắm được 30% cổ phần vào tay rồi.

Đường gia các người chết chắc.
“Mày biết là tốt.” Đường Minh Hải hừ lạnh rồi đứng lên rời đi.

“Trong vòng hai ngày nữa, trong tài khoản của tao phải có đủ một trăm vạn, không thì mày đừng trách tao ác.”
Sau khi Đường Minh Hải rời đi, Đường Ngữ Âm ngồi lại cười lạnh một hồi.
Đường Minh Hải, ông vẫn là ngu ngốc như vậy.

Chiều hôm ấy, Long Mặc Thâm trở về từ công ty, cẩn thận đỡ Đường Ngữ Âm lên xe rồi lái đến một khu phố sầm uất.
Anh đưa cô đi khắp các gian hàng, mua một đống đồ cả quần áo cả trang sức cho cô.
Hai người đi đến tận tối mịt mới về đến nhà.
Long Mặc Thâm ngồi nhìn cô gái đang chăm chú gấp đồ, cẩn thận quan sát cô một chút rồi lấy ra một tấm thẻ đen, đưa cho cô.
“Gì vậy?” Đường Ngữ Âm có chút ngạc nhiên.

Đang yên đang lành đưa thẻ này cho cô làm gì?
“Em không có thẻ tín dụng đúng không?” Long Mặc Thâm nhìn cô gái đang mân mê cái áo trắng trên tay.

Đường Ngữ Âm nghe được câu hỏi của Long Mặc Thâm, ánh mắt khẽ trầm xuống.
“Không có.

Lam Hinh Nhã không cho em dùng thẻ tín dụng.”
Kiếp trước, nếu như cô muốn có tiền thì phải làm luận văn thay cho Đường Ân.

Dài thì được nhiều, ngắn thì được ít.

Một tháng cô chỉ được có 100 tệ tiền tiêu vặt, số tiền ít ỏi đó, cô căn bản là không đủ để làm thẻ.
Nhìn ra vẻ u buồn trong mắt cô, Long Mặc Thâm đặt vào tay cô một tấm thẻ tín dụng.
“Em cầm đi.”
" Nhưng mà…" Đường Ngữ Âm có chút khó xử.
“Thẻ tín dụng của anh.

Không phải người chồng nào cũng đều đưa thẻ cho vợ mình giữ sao? Em cầm lấy đi.” Long Mặc Thâm quay mặt sang chỗ khác nói, giấu đi vẻ ngượng ngùng trên gương mặt.
“Cho em thật sao?”
“Ừm.”
“Nhưng mà em tiêu nhiều lắm đấy.” Đường Ngữ Âm dính sát lên người Long Mặc Thâm.
“Vốn là để cho em tiêu.” Long Mặc Thâm đưa tay, xoa đầu cô đầy vẻ dịu dàng.
“Lỡ em tiêu hết thì sao? Anh có giận không?”
“Không giận.” Long Mặc Thâm đáp thẳng thừng.
“Vậy được.

Em thay anh cầm tạm, còn bao giờ trả… cái đó tính sau.” Đường Ngữ Âm vui vẻ cất tấm thẻ vào trong túi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play