Nghe những lời này, nước mắt Tân Tử lại càng tuôn ra nhiều hơn.
Anh ta gục hẳn xuống đất, không dám ngẩng mặt lên nhìn Đường Ngữ Âm lấy một lần.
“Tiền không quan trọng, nhưng tất cả những vấn đề của xã hội đều được giải quyết bằng tiền, vậy cậu nói xem nó có quan trọng không? Đừng chỉ lầm nhảm mãi một câu ‘có tiền thì giỏi lắm sao’, hãy thay vào đó bằng câu ‘giỏi thì người ta mới kiếm được tiền’.
Thay bằng câu đó, ngẫm nghĩ kĩ lời của tôi, mong là từ nay về sau cậu sẽ không có suy nghĩ nông nổi như hôm nay.” Cô vỗ vai Tân Tử một cái, coi như là động viên cậu ta rồi đứng dậy rời đi.
Tân Tử vẫn ngồi đó, nhìn theo bóng lưng Đường Ngữ Âm đang xa dần.
…
Khi Đường Ngữ Âm về đến nhà ăn thì hầu hết đồ ăn ngon đều bị người đến trước lấy hết, khi cô đến nơi thì chỉ còn chút bánh bao khô cùng chút canh.
Đường Ngữ Âm cũng không phàn nàn, thản nhiên cầm bánh lên ăn như thường, mặc cho những người bên cạnh đang than vãn vì quá ít đồ ăn.
Ăn uống xong, Đường Ngữ Âm đang đi rửa bát bỗng nhiên có một người va vào vai cô, nhét vội vào túi áo cô một mảnh giấy nhỏ.
“Gặp nhau ở sau nhà ăn.”
Đường Ngữ Âm cầm mảnh giấy, ngắm nghía một chút, xem xong liền xé đi rồi tiến về phía sau nhà ăn.
Để tôi xem thử, rốt cuộc là ai đang muốn bày trò đây.
Cô men theo con đường nhỏ, đi vào sâu bên trong.
Càng vào sâu, cỏ cây càng rậm rạp.
Đường Ngữ Âm dừng lại, định quay về thì bị một lực mạnh đánh vào sau gáy khiến cho cô ngất đi.
Là ai…
…
Khi Đường Ngữ Âm tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị ném vào một nhà kho bỏ hoang, nhìn độ dày lớp bụi và độ hỏng hóc của đồ vật trong phòng, cô đoán nơi này ít nhất cũng đã bị bỏ hoang khoảng 5-7 năm.
May mắn thay, tay chân cô lại không hề bị trói, dường như bọn bắt cóc rất tự tin là cô sẽ không trốn được nên không trói cô lại.
Đường Ngữ Âm đứng dậy, đi một vòng xem xét căn phòng.
Căn phòng này được dựng lên bằng gỗ, khác chắc chắn.
Cả phòng không có cửa sổ, ngoại trù một cửa thông gió tít trên mái nhà và một cửa chính bị khóa chặt.
Đây có lẽ là phòng dự trữ lương thực ngày xưa.
Những bao tải chồng chất trong căn phòng đã nói lên điều này.
Đường Ngữ Âm không vội kêu cứu vì cô biết, bọn chúng đã có ý định bắt cóc, đương nhiên sẽ đem cô đến một nơi cách xa trại huấn luyện.
Thay vào đó, cô trèo lên những bao tải lương thực kia, tiến gần lại cửa thông gió.
Qua ô cửa nhỏ, Đường Ngữ Âm thấy bây giờ có lẽ khoảng 5-6 giờ chiều.
Không hiểu sao, ngay lúc này cô lại thấy có cảm giác yên bình lạ thường.
Sau khi sơ cứu cho vết thương đằng sau gáy, cô nhàn nhã ngồi ngắm hoàng hôn đang hững hờ buông xuống.
…
Đêm, khi vầng trăng tròn vành vạnh đang treo lơ lửng trên bầu trời, Đường Ngữ Âm qua cửa thông gió thấy được một ngọn đèn nhỏ leo lét từ xa, dường như đang di chuyển đến căn phòng này.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
“Đến rồi sao?”
Khoảng một lúc sau, chủ nhân ngọn đèn kia cũng đã tiến đến trước căn phòng nhỏ, nhưng hắn ta lại không vào mà chỉ đứng loanh quanh trước cửa, dường như là đang rất bối rối.
Sao hắn ta không vào?
Lúc này, Đường Ngữ Âm lại nhìn thấy đằng xa thêm hai ngọn đèn nhỏ nữa, đích đến cũng là nơi này.
Nhìn cảnh này, cô bắt đầu suy tư một chút.
Không lẽ bọn họ không cùng một giuộc? Vậy người trước cửa này là ai? Bọn người đang đến kia lại là ai nữa?.