Một lúc sau, một thanh niên tiến vào khuôn viên trường, mang theo một số máy móc.
Sau một hồi cẩn thận xem xét, anh ta thông báo đây là ảnh ghép, thậm chí còn khôi phục luôn cả ảnh gốc.

Người trong ảnh là một tiểu hoa đán trong làng giải trí.
Mọi người ồ lên một trận.

Quanh đi quẩn lại vẫn là tự mình hại mình sao?
Người đàn ông lúc này mặt cắt không còn giọt máu, miệng mấp máy như định nói gì.

Bất thình lình, ông ta chộp lấy Đường Ngữ Âm, định kéo đi.
“Ông bị điên à? Thả tôi ra.” Đường Ngữ Âm bất ngờ không kịp phản ứng, bị người kia nắm chặt.
“Thả ra? Mày đừng hòng.” Ông ta dứt khoát kéo tay Đường Ngữ Âm đi.
Lúc này, một loạt người mặc áo vest đen chạt lên sân khấu, giữ lấy người đàn ông kia.
“Bỏ tao ra, lũ khốn chúng mày.” Hắn ta vùng vẫy, đẩy Đường Ngữ Âm loạng loạng ra sát mép khán đài.
Cô còn chưa kịp đứng vững, một bàn tay thò ra từ trong đám lộn xộn đã đẩy cô ngã xuống.
“Không được, khán đài này cao tới bảy tám mét, nếu như ngã xuống…” Đường Ngữ Âm kinh sợ nhìn xuống.
Mọi người thấy cô ngã xuống cũng kinh ngạc không kém.

“Trời ạ, ai đó mau đỡ cô ấy đi.”
“Khán đài này cao như vậy, ngã xuống nhất định sẽ bị thương nặng.”
“Mau cứu người.”
Đường Ngữ Âm nhắm chặt mắt…
Ừm… Sao rơi mãi mà chưa đến mặt đất vậy?
Lúc này, một giọng nói ấm áp vang lên bên tai.
“Vợ à, em mở mắt ra đi, không sao rồi.”
Nghe giọng nói, Đường Ngữ Âm thoáng ngạc nhiên ”Long Mặc Thâm?”
“Ừm, anh đây.” Long Mặc Thâm cẩn thận đặt Đường Ngữ Âm xuống đất.
“Bắt ông ta lại, đưa về xem ai sai sử ông ta.” Long Mặc Thâm liếc nhìn người đàn ông kia rồi ánh mắt lại rơi trên người Đường Ân.
“A, Anh rể.” Đường Ân run rẩy, không lẽ bị phát hiện đẩy Đường Ngữ Âm xuống rồi sao?
“Đường tiểu thư, chuyện hôm nay tôi sẽ tạm thời không truy cứu, nhưng nếu còn một lần nữa, tôi sẽ cho cả Đường gia tuẫn táng cùng cô.” Long Mặc Thâm xoay người đưa Đường Ngữ Âm đi khỏi hiện trường.

Trên xe.
“Vợ à, em có bị thương ở đâu không?”
Nhìn vẻ mặt sốt sắng kia của Long Mặc Thâm, Đường Ngữ Âm bất giác mỉm cười.
“Em không sao, không bị thương gì cả.

Sao anh lại ở đó vậy?”
“… Anh đến đón em về Vân trạch.”
“Vân trạch? Lão thái thái gọi chúng ta về sao?” Kiếp trước cả Long gia ai cũng căm ghét cô, duy chỉ mình lão thái thái là yêu thương cô thật lòng.
“Ừm.” Long Mặc Thâm khẽ thở dài.

“Thật ra… Em có thể dựa dẫm vào anh nhiều hơn mà.” Long Mặc Thâm lẩm nhẩm.
“Hả, cái gì cơ?”
“Không, không có gì.”
Một lúc sau, xe ô tô đã đến trước cửa Vân trạch.
Long Mặc Thâm đỡ cô xuống, Đường Ngữ Âm nhìn một lượt Vân trạch.
Nơi đây vẫn giống như kiếp trước, không hề có sự thay đổi nào.

Thứ thay đổi duy nhất ở đây, có lẽ là chính bản thân cô.
Đường Ngữ Âm nhắm mắt lại định thần một chút rồi theo Long Mặc Thâm tiến vào.
Vừa bước qua cửa, hai người đã gặp Long Thành Hiên đứng nhởn nhơ bên ngoài.
“Yo, không phải là chị dâu đây sao? Em nghe nói chị đi học lại rồi nhỉ, sao vẫn có thời gian rảnh rồi đến đây thế này.” Long Thành Hiên tiến lại gần, giơ tay định vuốt tóc Đường Ngữ Âm.
Pặc!
“Long Thành Hiên, biết điều một chút.” Long Mặc Thâm đưa tay giữ chặt Long Thành Hiên.
“Em đùa chút thôi mà, có cần làm căng như vậy không?” Long Thành Hiên gỡ tay ra, nháy mắt với Đường Ngữ Âm một cái.
“Chị dâu, em đi trước.”
Đường Ngữ Âm run rẩy.

Long Thành Hiên nhìn có vẻ như chẳng hề bận tâm sự đời, nhưng kiếp trước, hắn âm thầm bày ra hàng đống chuyện trái với luân thường đạo lý, thậm chí sau khi chiếm được công ty của Long Mặc Thâm, hắn còn chưa thỏa mãn, đè cô ra để cưỡng bức…mà người đưa cô lên giường của hắn, lại chính là Cố Minh….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play