Lâm Tích vừa quay đầu thì thấy một người đàn ông đang đi từ cửa phòng họp vào.
Người đó rất cao, còn cao hơn cả trên ảnh, cao hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Tích.
Trông người đó cũng rất trẻ, Lâm Tích nhớ trên mạng viết là năm nay Cố Thiệu khoảng tầm ba mươi bảy tuổi.
Vẻ mặt của Cố Thiệu rất lạnh lùng, nhưng nét lạnh lùng này không giống với vẻ mặt âm u lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run của Lâm Dịch Trạch, mà cái lạnh của người đàn ông trước mặt này là khí chất cao cao tại thượng đến bức người.
Dường như bất cứ ai đứng trước mặt người đó cũng đều phải cúi đầu.
Nhưng Lâm Tích không như vậy, cô hơi nghiêng đầu nhìn Cố Thiệu bằng đôi mắt sáng ngời, khóe miệng vô thức cong lên.
Giờ thì cô đã biết tại sao mình xinh xắn hơn Lâm An Hinh rồi.
Lâm An Hinh giống mẹ, mà ngoại hình Tống Khả Hân không phải dạng đẹp xuất sắc gì, chỉ là có nét thanh tú của con gái nhà lành thời xưa trong các tiểu thuyết ngôn tình mà thôi.
Rất rõ ràng, nét đẹp của Lâm Tích được di truyền từ ba ruột của mình.
Hơn nữa, nhìn Cố Thiệu ở khoảng cách gần, Lâm Tích mới phát hiện màu mắt của Cố Thiệu giống màu mắt của cô, một màu nâu nhạt hơn màu mắt người khác.
Nhìn đứa trẻ mặt bẩn bẩn đang nhìn mình cười ngốc nghếch, Cố Thiệu bất giác cau mày, ông đang cố nhớ lại xem mình có quen đứa trẻ trước mặt này không.
Quả thực lúc trước trong trường có hoạt động thiện nguyện và Cố Thiệu đã lấy danh nghĩa của mình để tài trợ cho vài học sinh nghèo vượt khó.
Nhưng chuyện sau đó đều do một mình bên nhà trường đứng ra giải quyết, Cố Thiệu không hề biết mình đã tài trợ cho những học sinh nào.
Còn nữa, cô bé này tìm được ông bằng cách nào?
Chẳng lẽ bên phía nhà trường đã cung cấp thông tin của ông cho cô bé sao?
Cố Thiệu suy nghĩ, đang định lên tiếng hỏi thì Lâm Tích đột nhiên tiến đến và gọi: "Ba!"
Cạch!
Một âm thanh vang lên.
m thanh này là âm thanh Từ Phi không đứng vững nên đụng vào cạnh bàn.
Từ Phi: "Chuyện này..."
Vừa rồi còn nhà tài trợ và học sinh được tài trợ, sao cô bé này vừa mở miệng đã gọi Tổng giám đốc Cố là ba rồi? Troll nhau hơi quá rồi đấy!
"Này em gái, ngài ấy là Tổng giám đốc Cố của bọn anh, cũng là nhà tài trợ của bọn em, em có thể gọi ngài ấy là chú Cố hoặc là Tổng giám đốc Cố." Từ Phi bất chấp khó khăn nhắc nhở.
Nói chung là đừng gọi "ba", Tổng giám đốc Cố đến bạn gái còn không có thì lấy đâu ra con gái lớn thế này cơ chứ. Tuy trên mạng có rất nhiều người cũng gọi ông là "ba", nhưng đó đều là nói chơi cho vui thôi, còn cô bé này chắc không phải là làm thật đấy chứ.
Từ Phi nhìn Lâm Tích, rồi lại dè dặt nhìn sếp của mình.
Họp xong buổi họp tự nhiên được lên chức ba một cách khó hiểu, Cố Thiệu giật giật khóe miệng.
Ánh nhìn của Cố Thiệu và Lâm Tích giao nhau, Lâm Tích không hề tránh né.
Sau vài giây, như nhìn ra cô Lâm Tích không có ý đùa giỡn, Cố Thiệu mới lạnh lùng nói: "Cháu nhận nhầm người rồi, chú không phải ba cháu."
"Ba chính là ba của con." Lâm Tích kiên quyết.
Thấy sắc mặt Cố Thiệu trầm xuống, Lâm Tích hồi hộp trong lòng, vội vàng giải thích: "Ba là ba của con thật mà, con không có lừa ba đâu. Mười lăm năm trước, ba đã phát sinh quan hệ ngoài ý muốn với một người phụ nữ, sau đó người phụ nữ đó đã mang thai và sinh ra một bé gái, bé gái đó chính là con!"
"Có thể ba không tin, cũng không nhớ người phụ nữ đó, hoặc cũng có thể không còn ấn tượng gì với chuyện xảy ra năm đó nữa, nhưng những gì con nói đều là sự thật. Nếu không tin ba có thể đi điều tra và dẫn con đi xét nghiệm ADN."
Lúc này, Từ Phi đứng bên cạnh trợn tròn mắt há hốc mồm, cằm sắp rớt xuống đất.
Mười lăm năm? Ngoài ý muốn? Con? Quên sạch rồi?
Trước nay Từ Phi luôn cho rằng sếp của mình là một robot chỉ biết làm việc không biết yêu đương, thậm chí còn nghi ngờ sếp của mình có vấn đề về phương diện đó. Nhưng thật không ngờ mười mấy năm trước Cố Thiệu lại có "kinh nghiệm đời người" phong phú đến vậy. Không những thế, còn rất có khả năng là một tên đểu chính hiệu.
Từ Phi phảng phất cảm nhận được mình đang hít một drama kinh thiên động địa, anh ấy bỗng thấy lạnh sống lưng. Biết được quá khứ đen tối của sếp, có khi nào sẽ bị diệt khẩu không?
Bây giờ anh ấy có nên giả vờ như không nghe thấy, không nhìn thấy gì mà biến mất không nhỉ?
Phía bên này, thấy Cố Thiệu chỉ hơi kinh ngạc rồi lập lức khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, biểu cảm của ông khó lường. Trong lòng Lâm Tích thấy hơi căng thẳng, cô cắn môi, sau đó lại nhìn Cố Thiệu và nói: "Con đến không phải để ăn vạ với ba đâu."
Nhưng em gái à, dáng vẻ bây giờ của em rất giống đang ăn vạ đấy...
Từ Phi âm thầm phản bác.
Cố Thiệu vẫn lạnh lùng nhìn Lâm Tích: "Vậy hành vi hiện tại của cháu gọi là gì?"
"Con... con chỉ hy vọng ba sẽ nuôi con thôi." Dứt lời, Lâm Tích vội vàng bổ sung: "Không cần quá lâu, chỉ cần ba nuôi con đến khi con trưởng thành là được."
"Con sẽ không tiêu tiền lung tung, cũng sẽ không gây phiền phức cho ba, con dễ nuôi lắm." Ánh mắt của Lâm Tích vô cũng chân thành.
Khi chưa đủ mười tám tuổi, cô không thể làm gì được. Nếu cứ tiếp tục ở lại ngôi nhà đó, cô sẽ đi vào vết xe đổ như trong tiểu thuyết, cả bóng dáng Lâm Dịch Trạch xuất hiện ở cuối giấc mơ kỳ lạ kia cũng khiến Lâm Tích cảm thấy vô cùng bất an.
Cô cần một người giám hộ.
Cố Thiệu vẫn không nói gì, ánh mắt tĩnh lặng của ông khiến người khác càng thêm áp lực.
Lâm Tích hơi lo lắng, cô dò hỏi: "Có phải ba không tin những gì con nói không?"
"Cháu nghĩ lời nói của một người không rõ danh tính, không biết chui từ đâu ra có đáng tin không?"
"..." Đúng là không đáng tin thật.
Lâm Tích thầm khẳng định.
Sau đó lại nghe Cố Thiệu nói: "Cháu và chú không có quan hệ gì với nhau, chú cũng không có nghĩa vụ phải nuôi cháu, vì vậy, cháu có thể đi được rồi."
Cố Thiệu gọi nhân viên bảo vệ lên đưa Lâm Tích ra ngoài.
Thấy vậy, Lâm Tích lập tức hoảng hốt ôm chặt lấy cánh tay Cố Thiệu: "Con không đi!"
Nhìn cô bé đang ôm mình như chú gấu túi, cả hai bàn tay đen đen bẩn bẩn đang túm chặt tay áo của mình, Cố Thiệu nhíu chặt đôi mày, trong mắt xoẹt qua một tia ghét bỏ.
Không nhìn sắc mặt của Cố Thiệu, Lâm Tích giở chiêu có đánh chết cũng không đi: "Con xin ba đó, ba chỉ cần nuôi con đến khi con đủ mười tám tuổi là được mà, con có thể không tiêu tiền của ba, sau này con nhất định sẽ báo đáp ba mà."
"Nếu cần, con có cũng sẽ nuôi ba đến sau khi ba mất, con sẽ tìm hộ lý cho ba, mua một phần mộ tốt nhất cho ba..."
Cố Thiệu: "..."
Từ Phi: "..." Anh ấy cảm thấy cô bé này không phải đến đây để ăn vạ mà đến để chọc tức sếp của bọn họ.
Mà tính nhẫn nại của sếp đối với cô bé này quả thật vượt xa những gì Từ Phi nghĩ.
Mấy nhân viên bảo vệ đứng sững một bên, nhất thời không biết nên xuống tay thế nào.
Đúng lúc này, một người khác mở cửa bước vào.
Là trợ lý của Cố Thiệu, Trần Tử Dương.
“Giáo sư, xe đi đến Diễn đàn công nghệ Las ở thành phố N đã sắp xếp xong, bây giờ có thể xuất ờm... phát rồi ạ.” Nhìn cảnh tượng trong phòng họp nhỏ, Trần Tử Dương sững sờ. Không hiểu đang xảy ra chuyện gì nên Trần Tử Dương nhìn quanh thì bắt gặp Từ Phi đang nháy mắt ra hiệu cho mình.
“Ờm... tôi đi xem tài liệu về diễn đàn đã chuẩn bị xong chưa.” Nói xong, Trần Tử Dương rất có ý thức lui ra ngoài, nhân tiện bảo mấy nhân viên bảo vệ đang đứng ngây ngốc ra ngoài luôn.
“Buông ra.” Cố Thiệu lại nói, giọng ông mang theo hơi lạnh.
Thấy "nguy cơ" đã được giải trừ, Lâm Tích mới ý thức buông tay ra, ngoan ngoãn đứng trước mặt Cố Thiệu.
“Tên gì?” Cố Thiệu hỏi.
“Lâm Tích, à không, con tên là Cố Tích, Cố trong Cố Thiệu, Tích trong Nãi Tích.” Vừa nói Lâm Tích vừa nở một nụ cười nịnh nọt Cố Thiệu.
Cố Thiệu: "..."
“Chú không có con, cũng không định nuôi con.” Sau khi để lại một câu, Cố Thiệu liếc mắt nhìn đồng hồ rồi mở cửa rời đi.
Thấy Cố Thiệu bỏ đi, Từ Phi bên cạnh nãy giờ mới sực nhớ ra gì đó, vội vàng đuổi theo.
"Tổng giám đốc."
“Mấy ngày tôi đến thành phố N, cậu nhớ theo dõi mấy dự án kia, nếu có chuyện gì khác thì gọi điện cho tôi.” Cố Thiệu dặn dò.
"Vâng, em hiểu rồi." Từ Phi đáp, lại hỏi lại: "Còn cô bé kia thì tính sao ạ?"
Từ Phi cứ nghĩ sếp sẽ nói đưa cô bé ra ngoài, hoặc gọi cảnh sát, nhưng không ngờ Cố Thiệu lại suy nghĩ mấy giây, sau đó nói: "Cậu cứ trông chừng cô bé cái đã, đợi tôi về rồi xử lý sau."
"Vâng..." Ý của sếp là mấy ngày này cứ để cô bé đó ở lại đây, đúng không nhỉ?
Đưa mắt tiễn Cố Thiệu đi xong, Từ Phi lập tức quay trở lại phòng họp nhỏ.
Lâm Tích vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cúi đầu, nhéo nhéo ngón tay. Sự mất mát trên gương mặt cô lúc này hoàn toàn khác với vẻ mặt dày mày dạn lúc nãy.
Trông thật tội nghiệp.
Sự xuất hiện của cô bé này quả thực rất đáng ngờ, nhưng nhìn thế nào cũng không giống một gián điệp nghiên cứu khoa học do một tổ chức đặc biệt nào đó phái đến.
Từ Phi đi tới trước mặt Lâm Tiễn, nhẹ nhàng hỏi: "Em có người thân không?"
Thấy Lâm Tích định trả lời: ‘Tổng giám đốc Cố của các anh chính là người thân của em’ thì Từ Phi lập tức nhấn mạnh: "Ngoài Tổng giám đốc Cố ra, những người thân khác của em đang ở đâu? Em có thông tin liên lạc của họ không? Hoặc là... thông tin liên lạc của mẹ em chẳng hạn."
Không phải là Từ Phi hoàn toàn không tin lời của Lâm Tích, đặc biệt là với thái độ khác thường của ông chủ...
Nghe vậy, Lâm Tích im lặng không nói, cô chỉ mím môi và lắc đầu.
Câu trả lời này khiến Từ Phi rất bất lực.
Nghĩ đến lời dặn của ông chủ, Từ Phi xua tay: “Thôi bỏ đi, cứ đi theo anh trước rồi nói, để anh tìm một chỗ cho em ở tạm.”
“Ý anh là em có thể ở lại đây?” Lâm Tích ngẩng đầu, mắt sáng rỡ.
"Chỉ là tạm thời thôi."
Lâm Tích trực tiếp bỏ qua câu nói vừa rồi của Từ Phi, cô nở một nụ cười tươi nhìn Từ Phi và nói: "Cảm ơn anh, làm phiền anh quá."
Cô bé này lễ phép đấy chứ, không giống trẻ bụi đời.
Từ Phi nghĩ thầm.
"Trước hết em cứ ở chỗ này đi, anh đi xử lý công việc một lát, hết giờ làm anh lại trở lại."
Lâm Tích gật đầu, lại gọi Từ Phi lại, hỏi: "Em có thể mượn phòng vệ sinh một lát được không ạ?"
Vừa rồi lúc túm lấy ống tay áo Cố Thiệu, Lâm Tích mới nhận ra tay mình hơi bẩn.
“Được chứ.” Sợ Lâm Tích chạy lung tung, Từ Phi tìm một nữ nhân viên đưa Lâm Tích đi.
Bước vào phòng vệ sinh, Lâm Tích đi đến trước gương, cô giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt lấm lem của mình. Trong gương, tóc cô được buộc lại nhưng rất rối, nhìn kỹ thì thấy có vài mạng nhện đóng trên tóc, quần áo thì bám đầy bùn đất, cổ tay áo dính đầy dầu mỡ, trên mặt thì... bẩn đến thảm thương.
Chắc là vì chạy trốn Trương Cường nên mới thành ra bộ dạng này. Đi đường gấp gáp nên Lâm Tích hoàn toàn quên mất việc chú ý đến hình ảnh bản thân.
Lần đầu tiên gặp ba ruột mà vác cái bộ dạng này đi?
Thảo nào Cố Thiệu tỏ ra ghét bỏ như vậy.
Lâm Tích che mặt, sơ xuất quá...
Trong phòng vệ sinh.
Lâm Tích rửa mặt, buộc lại tóc, rồi lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ trong hành lý ra để thay.
Khi Lâm Tích bước ra thì bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của nữ nhân viên, không ngờ cô bé này lại xinh đẹp đến như vậy! Hơn nữa, đường nét trên khuôn mặt còn khiến người ta có cảm giác...
Bên này, trên chiếc xe đang chạy về hướng sân bay.
Trần Tử Dương cẩn thận liếc nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.
Trần Tử Dương vừa biết được toàn bộ câu chuyện từ tin nhắn Wechat của Từ Phi, có mười cái đầu cũng không ngờ sếp của bọn họ lại có đứa con gái lớn như vậy.
“Giáo sư, chuyện kia... ý tôi là cô bé vừa rồi, có cần liên hệ với cảnh sát không ạ?” Trần Tử Dương hỏi.
Nhỡ đâu có người cố tình gài bẫy thì cũng nên chuẩn bị sớm.
Là một trung tâm nghiên cứu công nghệ điện tử cốt lõi, NTN có tầm quan trọng rất lớn, mà giáo sư của bọn họ lại là người nắm giữ rất nhiều thông tin và kỹ thuật cốt lõi nên trong những năm gần đây, có không ít người đã cố gắng tiếp cận giáo sư để có thể trà trộn vào trung tâm lấy cắp dữ liệu.
Cũng không loại trừ khả năng có thế lực đứng đằng sau cố ý tìm một đứa trẻ vị thành niên để gây hoang mang dư luận.
Cố Thiệu im lặng.
Nhưng ngón tay đang gõ nhẹ vào tay ghế vịn đã chứng minh lúc này trong lòng ông không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Trong trí nhớ của Cố Thiệu, quả thực có một đoạn ký ức không rõ ràng.
Mười lăm năm trước, khi đó Cố Thiệu không phải là giáo sư kiêm chủ tịch trung tâm công nghệ NTN như bây giờ, mà là con trai thứ hai của Cố Khánh Hoa, cậu hai nhà họ Cố.
Trong một bữa tiệc đã có âm mưu từ trước, dù tránh được bàn tay của đối thủ nhưng ông vẫn bị dính đòn.
Lúc đó ý thức ông hơi mơ hồ và được trợ lý dìu vào phòng nghỉ, vốn dĩ định ngủ cho qua đêm, nhưng không ngờ giữa chừng lại có chuyện xảy ra.
Hôm sau Cố Thiệu tỉnh dậy, mọi dấu vết đã bị xóa sạch một cách có chủ đích, không để lại điều gì bất thường.
Sau đó Cố Thiệu đã xử lý những người đã ra tay với ông nên ông cũng không quan tâm đến nó nữa.
Ông không chắc đêm đó có chuyện ngoài ý muốn nào khác hay có ai đã đột nhập vào phòng và phát sinh quan hệ với mình hay không.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng này.
Trần Tử Dương nhìn vẻ mặt trầm tư của Cố Thiệu, anh ấy mở to hai mắt, như hiểu ra điều gì: Chẳng lẽ những gì Từ Phi nói đều là sự thật, giáo sư quả thật có “tình sử phong lưu” như vậy thật ư?
“Giáo sư, có cần kiểm tra quan hệ huyết thống không ạ?” Trần Tử Dương ngập ngừng hỏi, cố gắng áp chế nối khiếp sợ trong lòng và duy trì vẻ mặt bình thường.
Cố Thiệu vẫn không lên tiếng, nhưng biểu cảm trong mắt ông lại trầm xuống mấy phần.
Phớt lờ Trần Tử Dương, Cố Thiệu lấy điện thoại ra bấm gọi.
Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng.
"Thưa ngài." Trong điện thoại, một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông truyền đến, giọng điệu hết sức cung kính.
"Điều tra người có tên là Cố Tích." Nhận ra mình nói nhầm, Cố Thiệu sửa lại: "Một bé gái mười ba mười bốn tuổi tên Lâm Tích."
"Ngoài ra..." Cố Thiệu cụp mắt xuống và nói: "Điều tra xem mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì ở khách sạn Hoàng Đình."
Nghe vậy, người ở đầu dây bên kia không hỏi gì thêm, lập tức nhận lệnh: "Vâng thưa ngài, tôi sẽ thu xếp người đi điều tra ngay lập tức."
Cúp điện thoại, Cố Thiệu lại chìm vào trầm tư.
Chỉ có điều, lần này, chuyện mà ông nghĩ đến trong đầu không phải là ký ức mơ hồ của mười mấy năm trước, mà là cô bé mặt bẩn bẩn, tóc tai rối bời xuất hiện trước mặt mình cách đây hai mươi phút.
Nhà họ Lâm.
Trương Thúy gửi Lâm Tích cho Trương Cường xong lập tức mượn cớ đi thăm họ hàng, bảo tài xế lái xe quay lại đây.
Ở lại đây một đêm, sau khi ăn cơm trưa xong, Trương Thúy mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về chỗ ở của mình.
Lúc sắp rời đi, thấy sắc mặt con gái không được tốt, Trương Thúy không khỏi quan tâm vài câu: "Khả Hân, con không yên tâm sao?"
Tống Khả Hân gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Mẹ, con luôn cảm thấy lòng mình không yên, hôm qua lúc mẹ rời đi đã nói gì với Lâm Tích thế ạ? Có khi nào nó nghi ngờ rồi chạy trốn khỏi nhà Trương Cường không mẹ?"
Trương Thúy vỗ nhẹ vào tay Tống Khả Hân, trấn an nói: "Con căng thẳng quá rồi đấy, Lâm Tích ở trong làng vừa không có tiền vừa lạ chỗ, điện thoại thì mẹ đã lén lấy về rồi đây, nó chạy đi đâu được mà chạy!"
"Với lại sáng nay mẹ đã đặc biệt nhờ vợ của Trương Đại Điền nhà kế bên đến nhà Trương Cường xem rồi."
"Thế nào ạ?” Tống Khả Hân trở nên căng thẳng.
"Yên tâm, không có chạy, nghe nói nó làm ầm ĩ bị Trương Cường nhốt lại rồi."
Tống Khả Hân thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hơi quan ngại mà cau mày: "Con lo là nó cứ làm ầm ĩ như vậy sẽ có tin xấu truyền ra ngoài."
Nhỡ đâu bị cánh nhà báo nắm được điểm yếu, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của nhà họ Lâm.
"Con đừng lo, chỗ đó sao có thể truyền tin đi đâu được. Hơn nữa con nít mà, mới đầu chưa quen nên ấm ĩ chút là chuyện bình thường, sau vài ngày chúng quen rồi sẽ không ầm ĩ nữa đâu."
Nghe Trương Thúy nói như vậy, Tống Khả Hân mới nhẹ nhõm phần nào, bà ta gật đầu: "Nếu không được thì đưa thêm tiền cho Trương Cường, bảo anh ta trông chừng Lâm Tích cho kỹ."
Trương Thúy đồng ý, đảo đảo hai mắt, như nghĩ đến điều gì đó, bà ta lại nắm lấy tay Tống An Hân và nói: "Thật ra, con lo lắng Dịch Trạch và mẹ chồng con để bụng chuyện con bé phải không, mẹ có ý này."
"Ý gì vậy mẹ?” Tống Khả Hân hỏi.
"Dù sao Lâm Tích cũng đã được gửi đến đó rồi, con cứ việc chuyển hộ khẩu của nó đến nhà ông hai, như vậy cho dù có chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa. Với lại nhà ông hai cũng đông con, thêm một đứa hay bớt một đứa cũng không ai phát hiện ra đâu."
Bây giờ ở đâu cũng khắt khe chuyện hộ khẩu, không như mấy chục năm trước, nhà Trương Cường chỉ có một mình ông ta, thêm một đứa trẻ thì hơi khó nói, nhưng gia đình chú hai của bà ta nói thế nào cũng là họ hàng, nên chuyển hộ khẩu của Lâm Tích qua đó không phải chuyện gì khó khăn.
Tống Khả Hân khẽ cau mày: "Nhưng bên này cũng khó nói lắm?"
"Tất nhiên mẹ biết điều này. Ý mẹ là, chọn một đứa trẻ khác tầm tầm tuổi Lâm Tích từ nhà ông hai con mang về đây nuôi." Ngừng lại một chút, Trương Thúy lại tiếp tục: "Bên ngoài có biết con gái lớn nhà họ Lâm méo tròn thế nào đâu, con đổi lấy một đứa trẻ chẳng phải cũng là đứa con lớn của con và Dịch Trạch sao?"
"Đến lúc đó các con cứ coi như nuôi một đứa cháu, trong lòng cũng bớt đi bực dọc."
"Hơn nữa, mấy đứa trẻ dưới quê đơn thuần, thật thà, yên phận lắm, không tinh ranh như Lâm Tích đâu, không lo Hinh Nhi của chúng ta bị bắt nạt."
Tống Khả Hân cảm thấy những gì Trương Thúy nói không phải là không có lý, nhưng việc đón thêm một đứa trẻ cũng không phải là chuyện nhỏ: "Con phải bàn chuyện này với Dịch Trạch và mẹ chồng con đã."
Trương Thúy gật đầu, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Tống Khả Hân lại kéo bà ta lại, vẻ mặt có chút bất an: "Mẹ, mẹ nói xem, Lâm Tích sẽ không ghét con chứ?"
Trương Thúy xua tay: "Con bé ngoan lắm, không có nghĩ nhiều thế đâu, qua vài ngày nó quen ở dưới đó là êm xuôi thôi ấy mà."
Tống Khả Hân khẽ gật đầu và tiễn Trương Thúy về.
Bên này, Lâm Tích vẫn không biết sau khi trải việc mình bị tiễn đi thì hộ khẩu cũng bị đóng gói tiễn đi luôn.
Sau khi thay một quần áo sạch sẽ, Lâm Tích trở lại phòng họp nhỏ, yên tâm chờ đợi.
Trong quá trình đợi, Lâm Tích tùy tiện lật một cuốn sách lấy từ trong ba lô ra đọc.
Phòng họp im ắng, không ai quấy rầy.
Còn Từ Phi, sau khi xử lý một số tài liệu xong, anh ấy vừa ra khỏi phòng làm việc thì nghe thấy mấy nhân viên nữ trên tầng 27 đang tám chuyện rôm rả trong trà, dường như chủ đề cuộc trò chuyện liên quan đến sếp và cô bé kia.
"Không phải chứ! Cô nói bé gái đó giống..." Nữ nhân viên kinh ngạc, dùng khẩu hình miệng thốt lên từ "sếp".
"Thật đấy, tôi không có gạt cô đâu, đúng là trông hai người hơi giống nhau thật mà, đặc biệt là cảm giác."
"Cảm giác? Cảm giác gì?"
"Tôi cũng không biết nói sao nữa, phong cách, biểu cảm, ừm... khí chất? Nói chung là cảm giác rất giống nhau."
"Thế tóm lại là, cô bé đó là con... ừm đấy à?"
"Đừng nói bậy, cũng có thể con cháu gì của bà con hay sao đó."
"Không phải nói hồi trước sếp có tài trợ cho học sinh hay gì gì đó sao?"
Tiếng ho có chủ ý của Từ Phi đã cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, một vài người giật mình, vội vã kết thúc thời gian giải lao, ai làm việc nấy.
Nhưng còn Từ Phi lại ngẩn người tại chỗ: Nói cái gì cơ? Cô bé kia giống sếp á? Sao anh ấy không nhận ra nhỉ?
Từ Phi mang theo sự nghi ngờ đi đến phòng họp nhỏ, nhìn thấy Lâm Tích đã rửa mặt sạch sẽ, Từ Phi lập tức trợn tròn hai mắt: Má, đâu phải chỉ "hơi giống" thôi, rõ ràng là siêu giống ấy chứ!
Nhìn thấy Từ Phi trở lại, Lâm Tích cất sách nhìn anh ấy.
"Em..." Có khi nào là con sếp thật không ta?
"Em tên là Lâm Tích?"
Lâm Tích gật đầu.
"Chắc em đói rồi phải không, trung tâm có một nhà hàng, em ngồi đây đợi một lát, để anh đi mua cho em suất cơm." Từ Phi nói, con của sếp, để đói thì ai mà đền cho nổi.
Rất nhanh sau đó, Từ Phi đã đích thân mang lên cho Lâm Tích một suất cơm.
Nhìn thấy thịt chất thành nhiều đồi trên đĩa cơm, Lâm Tích giật giật khóe miệng: Đột nhiên "thịnh tình chiêu đãi" thế này là sao nhỉ?
Nhận lấy đôi đũa trên tay Từ Phi, Lâm Tích nghĩ tới điều gì đó, liền nhìn về phía anh ấy, hỏi: "Ba em vẫn chưa về sao ạ? Hay là anh cũng mua cho ông ấy một suất đi anh?"
Từ Phi đang ăn nghe vậy lập tức sửng sốt, vội vàng giải thích: "Quên nói với em, chuyến đi đến diễn đàn lần này của Tổng giám đốc tổng cộng mất hai ngày, đi đi về về cũng phải mất ít nhất hai ngày rưỡi. Vì vậy hai ngày này tạm thời em theo anh, ở tạm ở đây nhé."
Lâm Tích cắn đũa gật đầu.
Hai người đang ăn cơm, thấy Lâm Tích có vẻ thích ăn thịt heo xào chua ngọt, Từ Phi bèn nhờ đồng nghiệp xuống nhà hàng mua giúp một bát to mang lên.
Lâm Tích: "..." Chết vì no có tính là mưu sát không?
Sau bữa tối, Lâm Tích được Từ Phi đưa đến tòa nhà phụ phía sau tòa nhà NTN.
"Đây là khu căn hộ tạm thời ở trung tâm, bình thường được dùng để tiếp mấy đoàn học tập, nghiên cứu thực tế, cũng có khi là nơi ở tạm thời cho nhân viên mới." Từ Phi giới thiệu: "Hai ngày này em tạm thời sẽ ở đây, cần gì thì cứ sử dụng điện thoại trong phòng gọi cho với quản lý tòa nhà nhé."
"Đừng sợ, ở đây an toàn lắm."
"Nhưng em cũng đừng chạy tung tung, có biết không?"
Trước khi đi, Từ Phi vẫn không yên tâm về Lâm Tích, lại lầm bầm dặn dò thêm lần nữa.
Vốn dĩ Từ Phi có ấn tượng rất tốt về đứa bé đột nhiên xuất hiện và có khả năng là học bá này, nhất là bây giờ cô bé này rất có thể là con của sếp bọn họ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hồi đó sếp gặp phải chuyện ngoài ý gì mà lại có đứa con này nhỉ?
Từ Phi nhìn Lâm Tích, trong lòng không khỏi thắc mắc.
Trong một phút, Từ Phi đã dựng lên một bộ phim ngôn tình lãng mạn về "Tổng tài bá đạo phải lòng tôi" và "Nữ chính xinh đẹp ôm bụng bầu bỏ chạy" trong đầu.
"Tiểu Tích à, em một thân một mình đến đây tìm ba, thế...?" Mẹ em đâu?
Từ Phi đột nhiên rất tò mò về cô gái có xảy ra chuyện ngoài ý muốn với sếp của họ.
Tuy nhiên, nghĩ đến dáng vẻ ban đầu của Lâm Tích khi tìm đến đây hôm nay, Từ Phi nuốt lại vế sau xuống bụng.
Cái dáng vẻ bẩn bẩn, tội nghiệp, cũng không biết chui ra từ đâu và phải đi bao lâu mới đến được đây, trong quá trình đó đã trải qua những chuyện gì, chịu bao nhiêu ấm ức. Đặc biệt là vừa nãy lúc ăn cơm, Lâm Tích vùi đầu ăn rất nhiều, không biết là đã bao lâu chưa được ăn no nữa. ( truyện trên app T𝕪T )
Nếu những ngày tháng trước đây sống tốt và có mẹ ở bên cạnh, làm sao có thể có cái dáng vẻ như vậy được?
Có khi nào, mẹ của Tiểu Tích đã...
Vẻ mặt của Từ Phi bỗng trở nên nghiêm túc khi nghĩ đến khả năng này, càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng.
Nếu không thì sao đột nhiên cô bé này lại chạy đến đây tìm ba?
Nói không chứng có thể mẹ của cô bé biết mình không thể nuôi con được nữa nên đã nói sự thật với cô bé và bảo cô đi tìm ba ruột của mình cũng nên.
Nếu vậy thì Tiểu Tích thật là tội nghiệp.
Từ Phi chốc chốc cảm thán, chốc chốc lại thở dài. Lâm Tích nhìn thấy vẻ mặt Từ Phi, hoàn toàn không biết lúc này trong đầu anh ấy đang nghĩ cái gì.
Nhưng sự đồng cảm đột ngột này có ý nghĩa gì?
“Yên tâm nhé, ba của em sẽ về sớm thôi.” Từ Phi an ủi.
Lâm Tích không hiểu gì gật đầu.
Sau khi Từ Phi rời đi, Lâm Tích bước vào phòng quan sát một lượt.
Căn phòng không lớn, không khác gì một căn phòng khách sạn bình thường. Nhưng cách trang trí không phức tạp, cả căn phòng trông đơn giản mà ấm cúng.
Khăn trải giường, chăn mền cùng những vật dụng sinh hoạt hàng ngày khác rõ ràng đã được thay mới trước khi cô đến.
Lâm Tích đặt ba lô hành lý xuống đất, lấy từ bên trong mấy món ăn vặt còn lại và quần áo sạch ra phân loại rồi xếp gọn gàng vào tủ.
Sau đó là sách giáo khoa và đủ loại sách khác ở phía dưới.
Sách giáo khoa ở trường và các sách khác được Lâm Tích chia thành hai chồng, đặt ở bên trái và bên phải của bàn học.
Nhìn đống sách bên trái, Lâm Tích hơi kinh ngạc.
Trong chồng sách này có một số cuốn sách công nghệ điện tử nổi tiếng của Cố Thiệu.
Nhớ lại người ba ruột mình đã gặp hôm nay, Lâm Tích tủm tỉm cười.
Mặc dù trông ông hơi dữ và có vẻ không hoan nghênh cô cho lắm, nhưng Lâm Tích cảm nhận được rằng Cố Thiệu không giống người xấu, ít nhất là không xấu xa và xảo quyệt như trong phần đánh giá ở ngoại truyện của tiểu thuyết.
Chắc sẽ không tùy tiện đánh đập hay bán cô đi đâu nhỉ?
Nếu có thì chắc do cô đã không có biểu hiện tốt...
Nghĩ đến cảnh được gặp Cố Thiệu hôm nay, Lâm Tích cảm thấy rất mất mặt, không nhịn được vùi đầu vào gối.
Cô tự hỏi lần sau gặp lại Cố Thiệu, mình sẽ làm thế nào để giải thích rõ ràng cho ông đây?
Một lúc sau, Lâm Tích đứng dậy sắp xếp lại chiếc giường bừa bộn rồi bước đến bàn làm việc.
Trên bàn có một chiếc máy tính bàn. Lâm Tích mở máy tính lên, không cài mật khẩu, có thể dùng được, cũng có thể lên mạng.
Lâm Tích không dám đăng nhập vào mấy tài khoản xã hội của mình, cô sợ là bà ngoại và mẹ sẽ phát hiện.
Lúc ở nhà Trương Cường, Trương Thúy đã lấy mất điện thoại của cô. Tuy trước đó cô đã xóa hết những lịch sử truy cập quan trọng, bao gồm cả cuốc đặt xe công nghệ nhưng SIM điện thoại vẫn còn bên trong.
Lâm Tích sử dụng acc phụ của mình đăng nhập vào một số trang web để tra các cuộc thi gần đây, bao gồm các cuộc thi về các môn học thông thường và các cuộc thi sáng tạo dành cho học sinh.
Có rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ như vậy. Lúc trước khi còn đi học, Lâm Tích đã từng tham gia rất nhiều lần rồi nên không lạ lẫm gì mấy cuộc thi như này.
Lâm Tích lần lượt viết ra một số cuộc thi quan trọng hoặc có giải thưởng cao, sau đó lên trang chủ của một số cơ sở đào tạo và trường đào tạo và tìm được email liên hệ và mẫu đơn đăng ký thông tin ở phía dưới cùng.
Nếu cá nhân tham gia thi đạt giải sẽ nhận được tiền thưởng, còn nếu cá nhân đại diện cơ sở đào tạo tham gia thi đạt giải thì có thể được nhận thêm một khoản tiền thưởng nữa.
Lâm Tích biết được điều này là vì lúc còn học ở trường cô có nhận được email mời từ một số cơ sở đào tạo.
Sau khi viết sơ yếu lý lịch về điểm số và loại giải thưởng rồi gửi nó vào email liên lạc của các trường đào tạo đã được sàng lọc, xác nhận không có sai sót gì Lâm Tích mới tắt máy tính.
Bây giờ chỉ việc ngồi đợi.
Lâm Tích đã tính toán đâu ra đấy rồi, cho dù Cố Thiệu có muốn nuôi cô hay không thì cô cũng không muốn trở về nhà họ Lâm nữa.
Trong tiểu thuyết có viết, "cô" sẽ hết vai lúc sắp tròn mười tám tuổi, mà hình như Lâm Dịch Trạch ra tay với Cố Thiệu cũng vào khoảng thời gian đó thì phải.
Cô có thể tiết kiệm một khoản tiền để nuôi sống bản thân.
Nếu Cố Thiệu chịu nuôi cô thì cô sẽ làm việc chăm chỉ hơn để tiết kiệm tiền. Trong tương lai, nếu Cố Thiệu không tránh được bị Lâm Dịch Trạch hại cho phá sản, nói không chừng cô có thể dùng tiền của mình để nuôi sống cả cô và Cố Thiệu.
Cố Thiệu ở tận thành phố N xa xôi không biết rằng mình đã được Lâm Tích đưa vào danh sách "những người cần nuôi trong tương lai".
Lúc này, Cố Thiệu vừa kết thúc một cuộc họp buổi tối.
Rời khỏi chỗ họp, Cố Thiệu nhận được điện thoại từ Từ Phi.
"Tổng giám đốc."
"Chiều nay người phụ trách hai dự án Sttr và Fiberhome đã đến trung tâm. Vì anh không có ở đây nên em đã bảo họ để lại tài liệu báo cáo, tài liệu này đã được chuyển vào mail của anh rồi. Ngoài ra còn có một vài lời mời họp cũng đã được chuyển đến mail anh luôn rồi... " Từ Phi báo cáo công việc cho Cố Thiệu.
"Ngoài ra..." Từ Phi lại hỏi: "Trong nghiên cứu và phát triển Ruiteng-11, nhóm dự án đã báo là tình hình nghiên cứu và phát triển của chip thế hệ đầu tiên đã hoàn thành trước thời hạn, có thể tiến hành báo cáo bất cứ lúc nào. Có cần dời lịch báo cáo cuối tháng lên sớm hơn không ạ?"
“Không, cứ làm theo kế hoạch đi.” Cố Thiệu nói.
“Vâng.” Từ Phi đáp.
Từ Phi: "Còn một chuyện..."
Cố Thiệu: "Còn chuyện gì nữa?"
"Tổng giám đốc anh... ừm... ý tôi là Tiểu Tích, cô bé hôm nay ấy, em tạm thời sắp xếp cho cô bé ở tạm trong căn hộ phía sau tòa nhà."
Không nghe thấy Cố Thiệu trả lời, Từ Phi hơi lúng túng, cuối cùng nhịn không được, bất chấp nguy cơ bị sếp "diệt khẩu", nói: "Tổng giám đốc, Tiểu Tích rất giống anh đấy ạ."
Thấy sao nói vậy!
"Với lại hồi tối lúc ăn cơm, cô bé còn hỏi em khi nào thì anh về, có cần mua cơm cho anh không." Từ Phi đã vô tình trở thành chất xúc tác trong mối quan hệ ba con này.
Thật không may, kết quả không khả quan lắm.
Nghe Từ Phi nói, Cố Thiệu khẽ cau mày, sau đó chỉ thờ ơ đáp lại một tiếng, lộ vẻ mình đã nghe và không quan tâm lắm đến chuyện này.
Từ Phi: "..." Sau đó thì sao? Chỉ vậy thôi à? Không cảm động chút nào sao? Còn ràng buộc huyết thống thì sao?
Cố Thiệu chỉ lạnh lùng dặn dò “Tạm thời trông chừng cô bé cho tốt” rồi không nói gì nữa.
Cố Thiệu không phải là người quá quan tâm đến những chuyện không quan trọng, sự xuất hiện đột ngột của cô bé đó khiến Cố Thiệu bất ngờ hơn bất cứ ai.
Chỉ có điều...
Cô bé trông rất giống ông sao?
Cố Thiệu nhớ lại gương mặt nhem nhuốc chiều nay, và cả đôi bàn tay bẩn thỉu, một lần nữa lộ ra vẻ ghét bỏ.
From TYT & Thảo Vân Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT