Nghe Vương Bội nói vậy, trên mặt của Cố Thiệu không có biểu cảm gì nhưng nhìn kỹ thì có thể phát hiện hình như ông đang cười. Cố Thiệu đi tới và ngồi xổm bên cạnh sofa.
“Đứng lên, chúng ta về nhà thôi.” Cố Thiệu nói với Cố Tích, giọng điệu mang vẻ dịu dàng chưa từng có khi nói với người bên cạnh.
Đáng tiếc, Cố Tích đang nằm mơ nên hoàn toàn không nghe thấy. Cô cảm thấy không thoải mái, cọ cọ mặt mình trên thảm tìm tư thế thoải mái mà ngủ tiếp. Cố Thiệu gọi vài tiếng nhưng vẫn không thể gọi cô bé này dậy. Ông chợt thấy hơi đau đầu. Ông bất lực nhìn Cố Tích một lúc và phát hiện không biết bắt đầu từ đâu. Cố Thiệu dứt khoát xách cô lên, trông đúng kiểu muốn bất chấp tất cả gói Cố Tích vào quần áo xách về. Ông cụ Cố đứng cạnh hốt hoảng.
“Con xách con bé như vậy rồi có chuyện gì thì biết tính sao?” Ông cụ Cố tỏ ra đau lòng nói. Hơn nữa, cho dù không có chuyện gì nhưng làm cô tỉnh dậy thì phải làm sao.
“Có ai xách người khác như con không?” Ông cụ xụ mặt lên tiếng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT