Ở Y quốc không ai là không biết đến sự tồn tại của gia tộc Âu Dương, bởi Âu Dương không những là thế gia đứng đầu trong ngành Kinh tế mà còn cắm một chân trong Quân đội. Thế nhưng gia tộc Âu Dương lại "dương thịnh âm suy", mấy đời mới xuất hiện một vị tiểu thư. Nguyên chủ chính là đứa cháu gái duy nhất trong cả ba đời cũng vì thế mà được cả nhà coi như bảo bối mà nuôi nấng. Nói không ngoa thì chính là kiểu "công chúa" từ trong trứng nước.
Tuy vậy nguyên chủ lớn lên không hề mắc bệnh "đại tiểu thư", tính cách cô lãnh đạm, nhẹ nhàng an tĩnh giống như cái tên "An Nhiên" của mình.
Cuộc đời của nguyên chủ đáng lẽ ra sẽ không hề dính dáng gì đến nhân vật chính nhưng do lỗ hỏng của Thiên Đạo mà hai người anh trai của cô xấu số bị chọn làm nam phụ si tình trong câu chuyện của nhân vật chính.
Nhìn hai người anh luôn yêu thương, che chở mình phải đau khổ vì một bạch liên hoa giả tạo, nguyên chủ cảm thấy rất tức giận. Cô tìm cách tách ba người họ ra, tìm cách để anh mình thấy được bộ mặt thật của bạch liên hoa. Nhưng kế hoạch của cô không những không thành công mà còn khiến anh trai hiểu lầm cô, khiến đóa bạch liên kia tức giận hãm hại nguyên chủ. Nguyên chủ và nữ chính cứ đấu qua đấu lại, đấu từ công việc ra ngoài cuộc sống, đấu từ sự nghiệp đến gia đình, cuối cùng lại xấu số chết vì bị xe tông khi đang trên đường đi truy bắt tội phạm!
Đúng vậy, không nghe nhầm đâu!
Nguyên chủ đi truy bắt tội phạm nhưng... nhưng... ngay cả khói xe của tội phạm cũng chưa ngửi được đã oanh liệt hi sinh vì bị xe chở cá đâm phải!
Không chỉ chết mà còn mang theo mùi tanh xuống mồ nữa!
Một cái chết hết sức... hết sức...thẩm mĩ.
Cái tên Thiên Đạo vô tích sự kia chỉ vì muốn bảo vệ nữ chính mà để nguyên chủ đi lĩnh hộp cơm một cách lãng xẹt!
Đương nhiên, nguyên chủ không hề cam lòng với số phận của mình. Oán hận của cô dâng cao làm nghiêng lệch Thiên Đạo, khiến hệ thống phát hiện ra vị diện này trong 3000 tiểu thế giới.
[Ký chủ, để tu sửa Thiên Đạo, ngài phải đưa mọi thứ trở về với quỹ đạo bình thường. Ngài phải loại trừ bạch liên hoa, bảo vệ Thế giới, đưa nguyên chủ đi đến đỉnh cao nhân sinh. Sống một đời an bình, hạnh phúc giống như ý nghĩa tên của ngài!]
An Nhiên đang chìm trong suy nghĩ của mình bỗng nhiên nghe được giọng nói nũng nịu của hệ thống.
Cô chậm rãi mở mắt ra quan sát gian phòng, lúc này cô đang nằm trên một chiếc giường trắng, mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt, bên tay phải còn đang gắn ống truyền dịch, trên đầu cuốn băng trắng.
Nhìn cách ăn mặc và cách trang trí của căn phòng này chắc chắn hiện tại cô đang ở trong bệnh viện. Nhưng căn phòng này khác hẳn phòng bệnh trong tưởng tượng của cô. Mặc dù cô cũng không biết một bệnh viện phải có hoàn cảnh thế nào nhưng nhờ hệ thống đặc cách mà cô đã nhanh chóng tiếp thu được nền văn minh được gọi là "hiện đại" này.
Trong suy nghĩ của cô một phòng bệnh nhỏ, phải có từ 2 đến 4 giường, có đầy đủ các thiết bị tiện nghi như tivi, nhà vệ sinh riêng,... Còn căn phòng cô đang ở lại vô cùng rộng rãi, được phân thành các phòng nhỏ riêng biệt: một phòng chính, một phòng khách, một phòng bếp và một nhà vệ sinh. Ngoài ra còn có các thiết bị sinh hoạt khác như tivi, sofa, tủ lạnh,...đầy đủ giống như đang ở nhà.
Tất cả chúng đều toát lên mùi tiền!
Khắp nơi đều phảng phất mùi thơm của tiền!
[Ký chủ, đây là phòng bệnh VIP. Dựa theo thân phận của nguyên chủ, phòng bệnh như vậy là bình thường.] Thấy bộ dáng mơ màng của cô, một hệ thống đầy trách nhiệm như nó cảm thấy đương nhiên phải giúp ký chủ phổ cập kiến thức.
A?
Phòng bệnh VIP?
Thân phận của cô thật tốt!
Đãi ngộ tốt!
Cuộc sống tốt!
An Nhiên nhìn xung quanh một lát, khóe miệng theo bản năng cong lên, nở nụ cười thỏa mãn.
Hệ thống: [...] Sao lại cảm thấy ký chủ ngu ngu vậy nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT