Nói xong, An Nhiên liền cầm ly cà phê trên bàn lên, uống một ngụm cuối cùng, sau đó thản nhiên quan sát mọi người có mặt trong phòng họp.

Mà Triệu Cường sau khi nghe An Nhiên giải thích có hơi kích động, đập một cái bộp lên bàn: "Thì ra là vậy! Hèn chi tôi không thể điều tra được bất cứ thông tin nào có ích cả. Thì ra là đã sai hướng ngay từ đầu."

"Đúng vậy! Thật cẩu huyết mà!" Dương Miên ngồi bên cạnh cũng gật đầu phụ họa theo.

Chỉ có Uông Minh là vẫn hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào An Nhiên: "Nếu vậy tại sao cô biết được?"

Bị người ta nghi ngờ, An Nhiên không chút tức giận, bình thản quay đầu, nở nụ cười lạnh: "Hào môn thế gia, thành phố A, đứng đầu là Hạ gia, nhưng một trong những thế gia đứng đầu Y quốc, là Âu Dương gia, đã vậy tôi không thể biết những chuyện này sao? Hơn nữa, tôi nhắc lại cho anh nhớ, người đầu tiên phát hiện là Tiêu Dạ, anh muốn biết thì cứ hỏi thẳng anh ấy. Đừng ngồi một chỗ nghi ngờ tôi."

Dứt lời, nụ cười trên môi liền biết mất.

Cả không khí tràn đầy mùi thuốc súng.

Chỉ cần ai không ngốc cũng sẽ đoán được An Nhiên đang rất khó chịu.

Bất quá, lại không hiểu nổi tại sao đang yên đang lành cô lại nổi nóng.

Ngay cả hệ thống tự xưng hiểu lòng người cũng đang lầu bầu, liên tục thắc mắc.

Tuy mới quen nhau được vài ngày, biết tính tình của ký chủ có hơi xấu, nhưng chỉ cần không tự động đến tìm chết thì bình thường ký chủ sẽ chỉ lạnh nhạt, thờ ơ cùng lắm là không quan tâm.

Điều này đã được nó đúc kết từ những kinh nghiệm đau khổ trước đây.

Giống như bây giờ.

Không phải cách đây mấy tiếng nó còn bị ký chủ cấm nói sao?

Hiện tại, ký chủ đã giải lệnh cấm cho nó rồi!

Còn kiên nhẫn giải thích từng vấn đề cho nó nữa!

Ký chủ không có..."xấu"... đâu!

Ký chủ đối với nó..."tốt"... lắm!

Phi!

Đây không phải suy nghĩ thật của nó!

Nó bị ép!

Nó bị ký chủ ức hiếp mới nói ra những lời trái lòng đó!

Nó... nó... thật khổ mà!

Hiện tại, còn phải nhìn sắc mặt ký chủ mà lựa lời để nói nữa!

Bên này, trong khi mọi người còn chưa hoàn hồn, An Nhiên đã đứng dậy, thu dọn đồ đạc để trên bàn: "Nhiệm vụ của tôi đến đây là hết! Pháp y phát ngôn thay lời người chết, dùng kiến thức của mình để đọc ngôn ngữ mà người chết để lại, còn việc điều tra bắt người là của cảnh sát các anh. Tôi về trước đây."

Sau đó gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài, trước khi ra khỏi phòng, còn không quên để lại một câu: "À, Tiêu Dạ nói, hy vọng mọi người... đuổi kịp... tốc độ của anh ấy. Đừng để cuối cùng lại trở thành người đến sau."

Tiếp theo, bóng dáng đỏ rực quyến rũ dần dần biến mất sau cánh cửa trong suốt.

Để lại một đám người ngân ngẩn trong vô thức.

...

Vừa xuống tới bãi để xe, An Nhiên liền phóng con Lamborghini đỏ rực ra khỏi cục, vui vẻ chạy thẳng một đường về khu chung cư của mình.

Hệ thống thấy tâm tình của An Nhiên đã tốt hơn một ít, nhỏ giọng hỏi: [Ký chủ, sao cô bảo mình chưa từng nghiệm thi mà? Sao hôm nay lại thuần thục như vậy?]

Hiếm khi An Nhiên không bỏ mặc hệ thống, bâng quơ đáp: "Ta đúng là chưa từng khám nghiệm tử thi! Nhưng nguyên chủ thì có. Ta cứ thuận theo những gì trong ký ức của nguyên chủ mà làm thôi!"

[Thế thì tất cả các kiến thức kia, sự uyên bác kia, đều là của nguyên chủ?]

"Đương nhiên."

Hệ thống: [...]

[Vậy cô định làm gì nữ chính? Hình như nữ chính không dễ đối phó đâu!] Im lặng được một lúc, hệ thống đột nhiên mở miệng tri kỉ nhắc nhở An Nhiên.

Nhưng đổi lại chỉ là câu trả lời đầy hờ hững: "Cô ta còn không xứng là tiểu bạch hoa nữa, không cần quan tâm đến cô ta, vừa thấy cô ta, ta lại cảm thấy bực mình. Để mặc cô ta đi, thay đổi thế giới này không bắt buộc phải đối phó nữ chính."

Đúng vậy, trong suy nghĩ của An Nhiên, Tiêu Dã không xứng là đối thủ của cô. Lúc trước, khi nhận được nhiệm vụ của thế giới này, cô đã cho rằng nữ chính là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, đáng để thử thách, nhưng sau những chuyện xảy ra, cô phát hiện, thực chất nhiệm vụ của thế giới này chỉ thuộc loại thấp nhất, giống như cửa rèn luyện giành cho tân thủ. Mà cô căn bản không hề có hứng thứ với nó. Tuy cô không có ký ức trước đây nhưng nếu muốn, cô vẫn có cách hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này bất kì lúc nào.

Chỉ là... thế giớ này lại đột nhiên xuất hiện một "thứ" ngoài tầm dự đoán của cô, khiến cô không nỡ rời đi, cũng khiến cô hứng thú với trò chơi này hơn bao giờ hết.

Thấy ký chủ lại có xu hướng nổi giận, hệ thống tuy còn hơi khó hiểu nhưng vẫn thức thời nhanh chóng đổi chủ đề: [Còn nam chính thì sao? Sao Tiểu Hoa có cảm giác ký chủ và nam chính hình như quen biết trước vậy?]

Đây thật chất mới là vấn đề nó muốn biết!

Còn mấy cái kia đều chỉ là phù du mà thôi!

Nhiệm vụ không hoàn thành thì chuyển đến thế giới khác!

Không sao cả!

Hệ thống quen đường quen lối rũ bỏ trách nhiệm của mình.

Bởi vì, trước khi đưa nó đến hỗ trợ cho ký chủ, chủ nhân đã dặn đi dặn lại việc quan trọng nhất là tuyệt đối không thể để giống đực nào nhân cơ hội kề kề bên cạnh ký chủ, những thứ khác chủ nhân đã có dự tính riêng.

Vì thế nó phải đề phòng mọi lúc mọi nơi, nhất là cái tên nam chính đột nhiên xuất hiện kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play