Chiếc đèn lồng không chút đặc biệt nằm giữa vòng tròn máu, nhìn sơ qua khung đèn được làm hoàn toàn theo kiểu dáng truyền thống ngày xưa. Nhưng những kiểu đèn lồng như thế này đã biến mất rất lâu, hiện tại rất khó để bắt gặp những hộ gia đình còn sử dụng đèn lồng, hơn nữa nếu có thì cũng sẽ là những chiếc đèn vô cùng tinh xảo, với sắc đỏ may mắn, bên trên còn điểm xuyên rất nhiều chi tiết mang ý cát tường như long, phụng,... còn chiếc đèn màu trắng này thì rất rất hiếm. Hơn nữa, chiếc đèn lồng trước mặt bọn họ còn mang đến cho người ta cảm giác vô cùng lạnh lẽo, ảm đạm.
Trong khi mọi ánh mắt đang tập trung về hướng đèn lồng, An Nhiên lười biếng lên tiếng: "Khung đèn rất bình thường, chỉ là lớp giấy bọc bên ngoài đã bị thay bằng lớp da của nạn nhân thôi!" Sau đó, cô quay người nhìn Uông Minh đang ngây người ở bên cạnh "Uông đại đội trưởng, chúc mừng anh, lần này đã gặp kỳ phùng địch thủ"
Tiếp đó, chưa để mọi người kịp cắn nuốt thông tin, cô đã dẫn đầu nắm tay Mộ Tiêu Dạ, kéo anh đi thẳng ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: "Thật thú vị! Càng ngày càng thú vị!" vừa nói vừa mỉm cười với Mộ Tiêu Dạ.
Còn anh chỉ nhẹ nhàng đan tay vào tay cô, dùng ánh mắt cưng chiều, sủng nịnh nhìn cô.
Bên này, Uông Minh sau khi quan sát chiếc đèn lồng bằng da người xong, lại nâng mắt nhìn bóng dáng người con gái đang ở phía xa kia, cô đang quay người vui vẻ mỉm cười với người đàn ông bên cạnh mình, hoàn toàn chìm trong thế giới của hai người bọn họ, không hề chú ý đến ánh mắt của mọi người.
Là một cảnh sát kì cựu, anh ta đã trải qua rất nhiều vụ án, gặp phải biết bao kẻ biến thái khác nhau, cũng từng làm việc với vô số kiểu người, nên năng lực quan sát và cách nhìn người của anh ta rất tốt. Mỗi biểu cảm dù nhỏ đến đâu cũng khó có thể qua được mắt anh ta. Hợp tác với An Nhiêu nhiều năm, anh ta quả thật không thích cái tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo rời xa trần thế của cô, nhưng cũng không thể nào không nể phục tài năng thiên bẩm của cô gái này. Nhiều năm hợp tác với nhau, anh ta chắc chắn rằng bản thân tuy không thể hiểu hết cô nhưng cũng nắm bắt được bảy tám phần, nhưng... những hành động của cô ngày hôm nay, khiến anh ta cảm thấy phải suy ngẫm lại ánh mắt của mình.
Hiện tại, An Nhiên trước mặt anh ta vẫn là vị pháp y cao cao tại thượng, kiêu ngạo, lạnh lùng nhưng lại khó nắm bắt đến lạ, trên người cô có một khí chất nào đó khiến người khác căn bản không dám đến gần. Hơn nữa, cô gái được mọi người ca tụng là nữ thần băng giá kia nay lại không chút kiêng dè, tan chảy nở rộ trước mặt một người hoàn toàn xa lạ chỉ mới gặp một lần.
Dù biết Mộ Tiêu Dạ xuất thân từ Cục an ninh, nhưng biểu hiện của anh ta tại hiện trường khiến anh không thể không bất ngờ. Từng động tác, ngữ khí, ánh mắt, mọi biểu cảm trên mặt đều bình tĩnh đến mức có chút lãnh đạm. Anh ta không biết đó là do tố chất của Mộ Tiêu Dạ quá tốt hay cung phản xạ của anh ta không giống người bình thường, hay là do chuyên ngành tâm lý học của anh ta tạo nên. Cũng có khả năng là vì anh ta đã từng tìm hiểu về phương diện pháp y... nên những thứ này đều đã nhìn nhiều thành quen giống An Nhiên? Hơn nữa dường như, mọi thứ diễn ra đều không thể thoát khỏi dự đoán của Mộ Tiêu Dạ, thậm chí theo những gì anh ta thấy thì người đầu tiên phát hiện chiếc đèn lồng bằng da kia không phải An Nhiên mà chính là Mộ Tiêu Dạ.
Sau khi tìm được da người, tiến độ công tác cũng trở nên thuận lợi hơn, bất quá dù đã lục tung cả căn nhà lên, bọn họ vẫn chưa tìm được một khúc xương nào của nạn nhân.
Manh mối tìm được ở hiện trường cũng rất ít, bên phía bộ phận pháp chứng cũng không hề có tiến triển nào, chìa khóa, xe và ví tiền, điện thoại di động của nạn nhân vẫn còn nguyên vẹn chứng tỏ đây không phải là vụ án giết người cướp của.
Đồng thời cả Trương Phiên và Triệu Cường cũng đã thu thập được khá nhiều thông tin từ người đại diện cũng như hàng xóm xung quanh.
Đầu của nạn nhân và chiếc đèn lồng được đựng vào túi đựng tử thi, chuyển hết về phòng giải phẫu chuyên dụng của An Nhiên trước, sau khi có kết quả nghiệm thi thì sẽ chuyển đến kho lạnh của nhà tang lễ.
Sau đó, Uông Minh ra lệnh thu đội, trở về Cục cảnh sát.
...
Thi thể được chuyển về rất nhanh!
An Nhiên và Mộ Tiêu Dạ không nói một lời, hai mắt nhìn nhau một cái rồi thay đồ vào phòng pháp y.
Trước khi bắt đầu nghiệm thi, An Nhiên còn không quên đâm chọt Mộ Tiêu Dạ: "Hy vọng, anh có thể theo kịp tốc độ của em."
Đáp lại câu nói của cô, là cái nhếch mép vô cùng gợi đòn: "Hy vọng, em cũng vậy!"
Chứng kiến một màn này, hệ thống Tiểu Hoa đang bị cấm nói cũng phải ở một bên che mặt, lo lắng thay ký chủ.
Ký chủ, đây là lần đầu tiên cô giải phẫu thi thể đấy!
Còn nam chính người ta là người thực việc thực.
Cô vậy mà dám ở đây khiêu khích hắn.
Ký chủ không sợ xấu mặt sao?!!
Ký chủ không sợ!
Nhưng nó sợ a~.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT