Buổi tối, sau khi hai người rửa mặt xong nằm trên giường, Dịch Thiên Phàm ôm Thu Tử Hàn còn có chút rầu rĩ không vui.
Sau lưng Thu Tử Hàn lót gối mềm dựa ngồi ở đầu giường, vuốt cái đầu trên bụng mình, có chút bất đắc dĩ nói, "Ngươi bị cữu cữu chọc giận sao?"
"Mẫu thân vẫn luôn tín nhiệm đối với cữu cữu, dạy ta phải luôn kính trọng hắn, hắn dù sao cũng giúp đỡ Dịch gia xử lý sinh ý, cũng rất vất vả." Âm thanh Dịch Thiên Phàm rầu rĩ, dùng mặt cọ cọ bụng Thu Tử Hàn, "Nhưng mà...... tiểu nhị kia nói cửa hàng là do thân thích Dịch gia mở, sợ là ngày thường......" Vị cửu cửu kia của mình đã cắt xén lợi nhuận không ít mà không kiêng nể gì.
Thu Tử Hàn hiểu rõ những lời Dịch Thiên Phàm chưa nói hết, có chút đau lòng Dịch Thiên Phàm bị đả kích không nhỏ, khuyên giải an ủi nói, "Chỉ cần sau này chúng ta có thể thu hồi cửa hàng về, số tiền đó sẽ...... thu được trở về thôi, nếu không được...... thì coi như đó là tiền mà Dịch gia cho cữu cữu vì đã vất vả."
"Ừm......" Dịch Thiên Phàm gật gật đầu, vừa định đồng ý, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, nâng đầu lên, "Hắn nói cửa hàng là của hắn, sẽ không...... thật chứ?" Chẳng lẽ cửa hàng đã sang tên của hắn? Cho nên mới đổi người làm mới để không biết nội tình?
Thu Tử Hàn cũng ý thức được sự tình nghiêm trọng, "Vậy...... đến quan phủ...... tra đi."
Kinh động quan phủ chẳng khác nào là báo quan, chiếm đoạt gia sản là phải ngồi tù, vậy là muốn xé rách mặt.
Dịch Thiên Phàm cau mày, sau một lúc lâu không nói chuyện, trong lòng rất đắn đo, muốn thu hồi cửa hàng, nhưng lại không biết có nên tống cữu cữu nhà lao hay không.
Thu Tử Hàn ở một bên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Dịch Thiên Phàm, dù sao cũng liên quan đến cữu cữu ruột thịt, cho dù là thê thất cũng không tiện đưa ra quyết định.
Nhớ tới đời trước tuổi già mình kham khổ, vị cữu cữu này nếu bận tâm cốt nhục tình thâm cho dù là một chút, thì mình cũng không đến nổi sống thê thảm như vậy. Sống lại một đời, nguyện vọng của mình là không để Tử Hàn bị một chút ủy khuất nào, mình muốn cùng Tử Hàn bên nhau cả đời. Muốn cho Tử Hàn cuộc sống tốt nhất, như vậy những người làm trở ngại đó thì không nên được khoan thứ. Người ta đã không để ý, sao mình còn bận tâm tình cốt nhục này làm gì. Còn số tiền lợi nhuận vốn thuộc về Dịch gia bị cắt xén kia, nghĩ cách đòi lại cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ta niệm tình ngươi đã vất vả, nên không hỏi là một chuyện, nhưng ngươi lại cắt xén lợi nhuận, còn chiếm làm của riêng lại là một chuyện khác. Tính chất cũng quá ác liệt! Xem ra không chỉ báo quan, còn phải bắt người đó ói ra hết số tiền lợi nhuận chiếm được mới được!
Suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Dịch Thiên Phàm hạ quyết tâm, "Ngày mai ta kêu Trung Thúc đến quan phủ."
Thu Tử Hàn gật gật đầu, không tiếng động ủng hộ quyết định tướng công nhà mình.
Qua mấy ngày, cữu cữu Dịch Thiên Phàm, Vương Chi Hưng, được mời đến Dịch phủ.
"Nha, mấy tháng rồi? Chắc là sắp sinh rồi, không cần đứng, không cần đứng, ngồi đi." Vương Chi Hưng lớn lên trắng trẻo mập mạp nhìn rất hiền lành, thật là ứng với câu tri nhân tri diện bất tri tâm, vừa vào cửa thấy Thu Tử Hàn đã vội kêu y ngồi, không cần hành lễ.
Thu Tử Hàn liền ngồi xuống, kêu hạ nhân dâng trà, "Bảy tháng rồi, nhanh sinh thôi."
"Chờ cháu ngoại sinh ra, nhất định phải báo cho ta biết a." Vương Chi Hưng còn chưa biết lý do vì sao hắn được mời đến, chỉ cho là lâu rồi không gặp, đến thăm hỏi chút việc nhà.
"Đó là tất nhiên." Dịch Thiên Phàm mời Vương Chi Hưng ngồi xuống, sau đó đến ngồi bên cạnh Thu Tử Hàn, "Cữu cữu, lần này mời người đến đây...... là muốn thương lượng chuyện này." Không đi loanh quanh, trực tiếp vào đề.
"Đứa nhỏ này, đều là thân thích với nhau, có việc gì cứ nói thẳng." Vương Chi Hưng bày ra bộ dáng trưởng bối hào phóng.
"Ta muốn bán tửu lầu và mấy cửa hàng kia để đổi chút bạc tiêu, thỉnh cữu cữu đem sổ sách của cửa hàng mấy năm nay và khế nhà cho ta, ta sẽ tìm người thích hợp để bán." Dịch Thiên Phàm cũng làm ra một mặc ăn chơi trác táng, ngữ khí tùy ý nói.
Ngươi giả bộ ta cũng giả bộ.
"Cái gì?" Vương Chi Hưng sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Dịch Thiên Phàm đem bán cửa hàng bán, "Đang yên đang lành sao lại...... bán nó làm gì?"
"Haiz......" Dịch Thiên Phàm thở dài, khó xử nói, "Còn không phải vì tiểu thiếp mới nạp vào hay sao, nhìn trúng đồ vật kia, trong tay ta không đủ tiền mặt, nên chỉ có thể đem bán cửa hàng lấy tiền."
"Đồ vật gì?" Vương Chi Hưng hận sắt không thành thép, "Cháu ngoan a, nghe cữu cữu khuyên, thiếp thất cũng không thể sủng như vậy a, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện!"
Xác thật đã xảy ra chuyện, đời trước sao ngươi không nói cho ta biết, trong lòng Dịch Thiên Phàm thầm bĩu môi, trên mặt không hiện ra ngoài, "Cũng không có cách nào a...... tiểu thiếp đòi chết đòi sống muốn, tiền đặt cọc đã giao, không còn dư, tiền như...... đá ném trên sông."
Vương Chi Hưng đương nhiên không muốn giao ra sổ sách và khế nhà, "Còn cần bao nhiêu tiền? Để cữu cữu có thể giúp hay không?" Sợ Dịch Thiên Phàm hoài nghi động cơ, nói thêm, "Mấy gian cửa hàng kia là sản nghiệp Dịch gia, mẫu thân ngươi giao cho ta, ta phải có trách nhiệm trông giữ, có thể không bán thì không bán."
Dịch Thiên Phàm chờ chính là những lời này, "Chỉ cần có tiền, cửa hàng đương nhiên có thể không bán, bất quá còn cần...... một ngàn lượng."
Vương Chi Hưng thực sự hít một hơi khí lạnh, cái này không cắt thịt không biết đau, mấy năm nay vơ vét từ cửa hàng không sai biệt lắm cũng bằng tầng này!
Dịch Thiên Phàm thấy vẻ mặt Vương Chi Hưng như ăn phải thuốc chuột, trong lòng buồn cười, nhưng không biểu hiện ra ngoài, "Cữu cữu nếu là không đủ...... vậy nên bán cửa hàng đi đi!"
"Đủ đủ!" Vương Chi Hưng cắn răng một cái, "Ta...... ta kêu người về nhà lấy cho ngươi!" Dường như sợ Dịch Thiên Phàm đổi ý.
Trong lòng Vương Chi Hưng nghĩ, tiểu tổ tong Dịch Thiên Phàm này trước nay đều chơi bời ăn nhậu tiêu tiền, việc này qua đi, khẳng định sẽ không nhớ vụ đòi sổ sách và chuyện khế nhà đâu. Tương lai còn dài, chỉ cần cửa hàng vẫn ở trong tay mình, sớm hay muộn cũng có thể kiếm lại số tiền đó.
Nhưng tiền là xương máu đó, trong lòng Vương Chi Hưng không tốt lắm, muốn dùng lời nói trả đũa một chút, nhưng khó mà nói đến Dịch Thiên Phàm nên liền nhắm vào Thu Tử Hàn, "Tử Hàn a, ngươi là chính thê, sao lại không quản Thiên Phàm, thiếp thất không thể sủng như vậy, sao có thể muốn cái gì thì mua cái đó được...... cho dù chuyện gì xảy ra, tương lai mà sủng thiếp diệt thê là không được đâu!"
Dịch Thiên Phàm nghe Vương Chi Hưng nói lời khó nghe đối với Thu Tử Hàn như vậy, tức khắc liền phát hỏa, vừa muốn há mồm nói lại, bị Thu Tử Hàn vỗ vỗ bàn tay.
"Cữu cữu nói chính phải, xác thật là ta làm không tốt, vốn định không muốn cùng nữ nhân chấp nhặt, lại bị nàng cảm thấy ta mềm yếu nên khinh thường, áp đến trên đầu." Thu Tử Hàn nghĩ đến vì sao Thẩm Liên và tiểu Đào bị phạt quỳ, theo bản năng xoa xoa bụng, như hạ quyết tâm, "Về sau...... sẽ không."
Dịch Thiên Phàm nghe ra thâm ý Thu Tử Hàn nói, tự giác hổ thẹn, khẽ vuốt sau lưng người ta trấn an.
Vương Chi Hưng không nghĩ tới Thu Tử Hàn lại đồng ý với hắn, cũng không tiện nói cái gì nữa, đành phải cắn răng, rót nước trà uống, chờ tiểu tư trong nhà đưa ngân phiếu đến đây, dần hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Bên này tiểu tư nhà họ Vương đi lấy ngân phiếu, bên kia An Thuận và An Quý chia ra hai đường ra cửa, một người theo Hoàng Trung đi quan phủ báo quan, một người đi tiệm quần áo, dựa theo Dịch Thiên Phàm dặn dò, đem chưởng quầy và tiểu nhị mang về Dịch phủ.
Đợi ước chừng một nén nhang, tiểu tư nhà họ Vương đã mang ngân phiếu trở lại.
"Vậy...... cảm ơn cữu cữu." Dịch Thiên Phàm cầm ngân phiếu Vương Chi Hưng đưa đến, cười thỏa mãn, "Cửa hàng ta sẽ không bán."
"Không thể bán không thể bán." Sắc mặt Vương Chi Hưng vẫn không có hoãn lại, rất đau a, "Sau này đừng tiêu tiền như vậy!"
"Tất nhiên." Dịch Thiên Phàm đem ngân phiếu giao cho Thu Tử Hàn cất, sắc mặt trầm xuống, "Hôm nay còn có chuyện, cữu cữu...... xin dừng bước."
Vương Chi Hưng vốn tưởng rằng mình có thể đi rồi, nghe Dịch Thiên Phàm nói xong, ngồi trở lại, nhíu mày, "Còn có chuyện gì?"
Dịch Thiên Phàm lắc lắc đầu không trả lời, chỉ lệnh hạ nhân thỉnh bài vị mẫu thân của mình ra.
"Ngươi, ngươi có ý gì?!" Vương Chi Hưng tức khắc sắc mặt biến đổi, trong lòng có nghi ngờ, có hoảng loạn.
"Trước khi mẫu thân lâm chung...... giao phó cho cữu cữu chiếu cố chất nhi......" Dịch Thiên Phàm tiếp nhận bài vị, hai tay nắm chặt, chậm rãi đi đến trước mặt Vương Chi Hưng, "Nhưng mà...... cữu cữu đã làm gì?!"
"Ta, ta làm gì? Ta cực cực khổ khổ giúp ngươi quản lý cửa hàng Dịch gia, tiền ngươi không đủ tiêu, ta lấy tiền ra cho ngươi dùng, còn chưa đủ sao?" Vương Chi Hưng lui về phía sau, cuối cùng không còn lui được nữa nên chống lên lưng ghế.
"Quản lý cửa hàng đúng là vất vả, nếu muốn chút lợi nhuận của cửa hàng để hồi báo, thì nói với ta một tiếng, ta sao có thể từ chối." Dịch Thiên Phàm dừng bước, "Nhưng mà...... cữu cữu chiếm đồ vật của Dịch gia làm của riêng......thì không được."
"Ngươi đừng có ngậm máu phun người." Đầu Vương Chi Hưng đầy mồ hôi lạnh, không đứng thẳng lên được, nói đến sinh ý còn nói rất có đạo lý rõ ràng như vậy, bị tên trước đây ăn chơi trác táng, bại gia đánh đến nổi trở tay không kịp.
Trong khi Vương Chi Hưng nhìn bài vị muội muội, lại bị cháu trai ép hỏi đến tâm thần đại loạn, Hoàng Trung, An Thuận và An Quý trở về Dịch phủ, mỗi người dẫn theo một đám người phía sau.
"Ngươi, các ngươi đến đây làm gì?! Ai kêu các ngươi đến!" Vương Chi Hưng nhìn chưởng quầy tiệm quầy áo phía sau An Thuận, sắc mặt càng thêm khó coi, âm thanh đều thay đổi.
"Lão bản?!" Chưởng quầy vẻ mặt kinh ngạc, "Không phải...... ngài kêu chúng ta đến đây sao? Tiểu tư Dịch phủ nói, ngài đang mua vải dệt năm nay của Dịch phủ, kêu ta mang theo người đến đây, giao, giao tiền." Nhìn sắc mặt Vương Chi Hưng, càng nói càng cảm thấy không thích hợp.
"Chưởng quầy." Dịch Thiên Phàm nhìn người phía sau Hoàng Trung, bất động thanh sắc hỏi, "Lão bản các ngươi có phải nói rằng hắn là thân thích của Dịch phủ hay không, cho nên phường nhuộm Dịch gia có thể cung ứng cho tiệm các ngươi không?"
"Đúng." Chưởng quầy không biết Dịch Thiên Phàm là người phương nào, đúng sự mà nói.
Vương Chi Hưng muốn ngăn mà ngăn chưa kịp.
"Ta nói cho các ngươi biết...... thật ra cửa hàng căn bản là của Dịch gia, lão bản chân chính của các ngươi không phải là hắn...... mà là ta?" Dịch Thiên Phàm sắc mặt không thay đổi, tiếp tục nói.
"Cái gì?! Ngươi, ngươi nói......" Chưởng quầy và tiểu nhị đều vẻ mặt khiếp sợ.
"Xem ra hắn chưa từng cho ngươi tham gia việc chọn vải dệt, bằng không...... ngươi cũng không có khả năng không biết, những vải dệt này đều từ phường nhuộm Dịch gia đưa đến, vì vốn là một nhà, căn bản không cần dùng tiền để mua." Dịch Thiên Phàm lại nhìn Vương Chi Hưng, "Cữu cữu...... ta nói đúng không?"
"Hạ, hạ nhân có thể biết được cái gì." Vương Chi Hưng còn muốn chống chế, "Nói ta là lão bản, cũng, cũng vì thuận tiện ta quản lý cửa hàng...... không cho hắn chọn mua, là sợ hắn động tay động chân. Mấy năm nay ta không có công lao cũng có khổ lao, ngươi đối xử với trưởng bối như vậy sao?!" Càng nói càng nắm chắc, xem ra là không muốn giao cửa hàng ra, muốn chống cự đến cùng.
"Ở trước mặt mẫu thân...... cữu cữu còn không muốn nói thật sao?" Thần sắc Dịch Thiên Phàm có chút thương cảm, "Vậy đừng trách ta vô tình......" Thấy Vương Chi Hưng quay mặt qua chỗ khác cố ý coi khinh hắn, Dịch Thiên Phàm dừng một chút, lúc này mới nói với những người phía sau Hoàng Trung, "Quan gia, các ngài đều nghe được, thỉnh các ngài làm chủ cho Dịch gia ta, lấy về cửa hàng thuộc về Dịch gia."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT