Chỉ sau chốc lát đã đến nhà Điền Hán Thanh, Điền đại thẩm đã thu dọn xong ra đến, "Đây là phòng Tiểu Mạt, đệm giường ta đã thay đổi sạch sẽ, trong nhà chỉ có hai gian phòng, chỉ có thể ủy khuất các ngươi cùng nhau ở một phòng."
"Thực cảm tạ." Dịch Thiên Phàm ôm Thu Tử Hàn vào phòng, "Trên xe có nguyên liệu nấu ăn, đồ ăn đêm nay hãy dùng đồ của chúng ta đi, sau đó...... làm phiền nấu giúp ta nước ấm."
Điền đại thẩm mang theo má Ngô cùng An Quý đi phòng chất củi, một người hỗ trợ nấu cơm, một người đi nấu nước ấm.
Thẳng đến buổi tối ăn cơm, Điền Tiểu Mạt vẫn không thấy người mà được vị công tử kia ôm vào phòng ra ăn cơm. Ngay cả cơm cũng phải được người hầu hạ đem đến trên giường ăn, xem ra...... bệnh không nhẹ a...... làm Điền Tiểu Mạt càng thêm tò mò.
Vì không để Thu Tử Hàn ướt mưa, Dịch Thiên Phàm ôm người bảo hộ trong lòng, cũng không chú ý bản thân mình, kết quả đến khi đến nhà Điền đại thúc thì phía sau lưng đã ướt đẫm. Mưa đầu mùa xuân rất rét lạnh, tuy rằng đã nhanh chóng thay quần áo ướt, nhưng đến tối hôm đó, Dịch Thiên Phàm cảm thấy đầu bắt đầu nặng, toàn thân đau nhứt.
An Quý cùng An Thuận ngủ dưới đất; má Ngô, Dịch Thiên Phàm cùng Thu Tử Hàn ngủ trên giường chắp vá một đêm.
Thu Tử Hàn mở mắt ra, liền phát hiện Dịch Thiên Phàm dị thường. Dùng tay sờ trán hắn, quả nhiên phỏng tay, liền kêu vài tiếng đều không thấy trả lời, Thu Tử Hàn hoảng sợ.
Trong thôn Điền gia không có đại phu, chỉ có du y, các thôn dân ngày thường có ai đau đầu nhức óc đều là tự mình hái chút thảo dược để đối phó cho qua. Điền đại thúc trước nấu thảo dược mà mình tự hái để Dịch Thiên Phàm ăn vào, nhưng mà nửa ngày cơn sốt vẫn không lui, Thu Tử Hàn canh giữ ở mép giường vẫn luôn không uống một giọt nước.
Buổi chiều, tình trạng Dịch Thiên Phàm vẫn không tốt, Thu Tử Hàn quyết định không thể để cứ như vậy được.
"An Quý An Thuận, các ngươi lập tức mang Thiên phàm trở về thành chữa bệnh, ra roi thúc ngựa, một khắc cũng không thể chậm trễ." Thu Tử Hàn nắm tay Dịch Thiên Phàm, đặt trên mặt mình, một lần rồi một lần ở trong lòng nói với chính mình, Dịch Thiên Phàm sẽ không có việc gì, "Thiên Phàm...... chờ ngươi khỏe lại hãy đến đón ta. Ta ở đây chờ ngươi......"
Trước mắt chỉ có thể như thế, Thu Tử Hàn an bài thỏa đáng, An Quý cùng An Thuận mang theo Dịch Thiên Phàm chạy về thành xem bệnh, y cùng má Ngô tạm thời ở lại Điền gia thôn.
"Thiếu phu nhân tự bảo trọng chính mình a!" Nâng Dịch Thiên Phàm lên xe ngựa dàn xếp xong, trước khi đi, An Quý cùng An Thuận đều không ngừng an ủi, "Không cần quá lo lắng, thiếu gia sẽ không có việc gì."
Thu Tử Hàn gật gật đầu, đầy mặt lo lắng không khống chế được.
Má Ngô đỡ Thu Tử Hàn, "Yên tâm đi, có ta mà, trên đường các ngươi chăm sóc thiếu gia cho tốt, mau đi đi."
Một chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy về hướng trong thành. Thu Tử Hàn nhìn hồi lâu lúc này mới xoay người về phòng.
Điền Tiểu Mạt vẫn luôn ngốc ngốc đứng ở nơi xa, bị Điền đại thẩm gõ đầu một cái, "Thất thần làm gì vậy? Kêu ngươi nửa ngày có nghe hay không, mau đem cơm trưa của Thu công tử đến phòng đi."
"Dạ......" Điền Tiểu Mạt không biết làm sao, đi phòng chất củi.
"Thu công tử, ăn cơm." Chỉ chốc lát Điền Tiểu Mạt bưng đồ ăn đến, buông xuống, ánh mắt vẫn luôn trộm nhìn Thu Tử Hàn.
"Ngươi ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống cùng ăn với ta đi." Thu Tử Hàn thấy Điền Tiểu Mạt vẫn luôn nhìn, liền tiếp đón hắn ngồi. Tuy rằng không muốn ăn uống, nhưng vì hài tử trong bụng, Thu Tử Hàn vẫn cưỡng bách mình ăn chút.
Điền Tiểu Mạt thu hồi ánh mắt, hoảng loạn lắc đầu, sau đó lui ra ngoài.
Thì ra người Dịch công tử ôm tới, là một vị công tử vừa đẹp vừa ôn nhu, hơn nữa...... bụng đã lớn như vậy...... Bọn họ hẳn là phu phu, hẳn là rất ân ái......
Mối tình chưa bắt đầu nay đã chết yểu như vậy, Điền Tiểu Mạt có chút khổ sở.
Điền gia thôn tọa lạc ở giữa hai ngọn núi, tổng cộng chỉ mấy hộ gia đình, bởi vì ruộng để cày rất ít, nên thôn dân chủ yếu là lên núi săn thú để sống, dựa núi ăn núi, mỗi người đều đã luyện bản lĩnh cho mình.
Sauk hi Dịch Thiên Phàm được đưa đi, Thu Tử Hàn chỉ có thể tạm thời ở đây, vì hành động không tiện nên không thể theo lên núi, ngày thường liền ngốc tại nhà Điền đại thúc, tản bộ, uy gà uy vịt, làm chút việc không tốn sức để đỡ buồn. Thu Tử Hàn thấy má Ngô không chịu ngồi yên, nên kêu bà giúp đỡ Điền đại thẩm xử lý vườn rau, vườn rau không xa, nhưng mà đi qua đi lại cũng tốn chút thời gian.
Hôm nay mới sáng sớm, Điền Tiểu Mạt đã đi theo Điền Hán Thanh lên núi, bây giờ sắp đến chạng vạng vẫn chưa thu hoạch được gì, Điền Hán Thanh không cam lòng, kêu Điền Tiểu Mạt về nhà trước, còn mình đi sâu vào núi một chút, nhất định phải đánh chút con mồi mới trở về.
Điền Tiểu Mạt vừa đi về nhà, vừa nhìn hai bên xem coi có quả dại hay rau gì để hái về hay không, nhìn thấy phía trước có chút quả dại trên táng cây lớn, nên trèo lên hái.
Đang hái thì đột nhiên nghe được dưới tàng cây tiếng hai người.
"Ở đây nghỉ ngơi đi, thôn kia chắc không xa đâu."
Chỉ thấy hai người đến dưới tàng cây ngồi xuống.
Điền Tiểu Mạt hái đủ rồi, định đổi hướng trèo xuống, thì nghe được một trong hai người đó nói, "Xác định người đó là ở thôn kia đúng không?"
"Phương hướng chắc là không sai đâu, vùng này thôn không nhiều lắm, không ở thôn kia thì cũng là ở phụ cận không xa, tìm từng cái thì chắc có thể tìm được." Một người khác trả lời.
Hai người này muốn làm gì? Điền Tiểu Mạt dừng lại, muốn nghe thêm chút nữa.
"Thật là biển rộng tìm kim a." Người nọ có chút oán giận.
"Chúng ta có thể tìm xe ngựa." Một người có vẻ mặt giảo hoạt nói, "Thôn dân khẳng định không có xe ngựa, chỉ cần chúng ta phát hiện có xe ngựa...... hơn nữa có dựng phu, khẳng định chính là người chúng ta muốn tìm."
"Đúng vậy...... ta sao lại không nghĩ tới! Hắc hắc!"
Trong lòng Điền Tiểu Mạt có chút bất an, sao lại cảm giác người mà hai người kia muốn tìm...... Thu công tử. Nhìn hai người dưới tàng cây, thấy thế nào cũng phải phải người tốt.
Điền Tiểu Mạt ở trong lòng tính toán một phen, lặng lẽ né tránh hướng nhìn của người trèo xuống, hắn thân mình gầy, thân thủ cũng nhanh, không kinh động bọn họ, sau đó chạy nhanh về nhà.
"Nương! Mau mở cửa a!" Đến cửa nhà, Điền Tiểu Mạt đập cửa ầm ầm, lớn tiếng kêu, "Mau mở cửa!"
"Xảy ra chuyện gì?" Thu Tử Hàn nghe được tiếng chậm rãi đi đến mở cửa.
haotuyet.wordpress.com
"Công tử ở nhà một mình sao?" Điền Tiểu Mạt xoay người giữ khóa, "Nương ta còn chưa trở về sao?"
Thu Tử Hàn thấy Điền Tiểu Mạt thở gấp, về phòng lấy cho hắn chén nước, "Má Ngô và Điền đại thẩm đi đất trồng rau còn chưa về, xảy ra chuyện gì? Ngươi uống miếng nước nghỉ một chút."
Điền Tiểu Mạt chạy về đúng là rất khát, uống hết trong vòng một hơi.
Xe ngựa cất ở sân sau nhà hắn, chỉ cần tìm một chút là có thể phát hiện, nghĩ đến lời nói của hai người kia, Điền Tiểu Mạt trong lòng giật mình, nói với Thu Tử Hàn, "Thu công tử, ngươi ở nhà ngàn vạn lần đừng đi ra ngoài, ngoại trừ ta và người nhà ta cũng không được mở cửa cho bất kỳ người nào, ta đi giấu xe ngựa đi."
Thu Tử Hàn nghe lời Điền Tiểu Mạt nói, nhưng lại không hiểu vì sao, "Xảy ra chuyện gì? Xe ngựa...... có vấn đề?"
Điền Tiểu Mạt vẫn không yên tâm, bước đi mấy bước rồi quay lại nhìn bụng Thu Tử Hàn, sau đó đi về hướng phòng chất củi, "Công tử cho ta mượn một bộ quần áo." Nói xong cởi áo ngoài của mình ra, buộc cái rổ trong phòng bếp vào bụng, lấy mảnh vải cột chặt.
Thu Tử Hàn mang quần áo đến giúp Điền Tiểu Mạt mặc, thoạt nhìn thật giống như người đang mang thai. Thu Tử Hàn bắt lấy tay Điền Tiểu Mạt hỏi, "Có phải có người muốn tìm ta?"
Điền Tiểu Mạt gật gật đầu, "Trên đường trở về ta gặp hai người, hình như đang tìm người, bọn họ thoạt nhìn...... không giống người tốt. Cha ta lại vào núi không biết khi nào trở về, ta đi giấu xe ngựa, ngươi ở nhà trốn đi đừng ra."
"Không được!" Thu Tử Hàn không buông tay, "Tuy rằng ta không biết người nào muốn hại ta, nhưng cũng không thể liên lụy ngươi. Vạn nhất ngươi bị bọn họ phát hiện thì làm sao bây giờ, có thể có nguy hiểm hay không?"
Điền Tiểu Mạt khẽ cắn môi, "Ngươi còn phải đợi Dịch công tử trở về, cả nhà chúng ta đã hứa chăm sóc tốt ngươi, không thể nuốt lời, hơn nữa...... ta là giả, nên không liên quan, nếu bọn họ phát hiện tìm lầm người, hẳn sẽ không làm khó ta."
Thu Tử Hàn xoa xoa bụng mình, đúng là không có biện pháp khác......
Điền Tiểu Mạt rút tay ra, vỗ vỗ vai Thu Tử Hàn, "Đừng lo lắng, thân thủ ta cũng không tệ lắm, chờ cha ta trở về ngươi nói hết mọi chuyện cho ông ấy nghe, ông ấy sẽ nghĩ cách."
"Vậy...... được." Thu Tử Hàn gật gật đầu, trong lòng vẫn cực kỳ bất an.
Điền Tiểu Mạt ở hé cửa ra nhìn, thấy xung quanh không có người, ra cửa, xoay người đóng chặt cửa lại, lúc này mới đi đường vòng ra hậu viện, lấy xe ngựa, ngược hướng hai người kia mà đi. Hắn biết sau núi bên kia có sơn động, có thể giấu xe ngựa bên trong, chờ hai người kia đi rồi, lại đem xe ngựa lấy ra.
Dọc theo đường đi đều không gặp được người nào, Điền Tiểu Mạt an ổn nhanh chóng đánh xe, tới sơn động, cất giấu kỹ xe, sau lại dùng nhánh cây che cửa động lại.
Điền Tiểu Mạt tháo dây cương ngựa ra, ngựa ở đây sẽ đói chết, chỉ có thể dắt về nhà. Điền Tiểu Mạt dắt ngựa, đi về nhà, đột nhiên sau cổ tê rần, trước mắt tối sầm không có tri giác.
"Ca, ngươi sao có thể xác định là hắn?" Hai người khiêng Điền Tiểu Mạt lên, sau khi lần theo đường đi, rất nhanh tìm đến cửa động, "Người trong núi sao lại có quần áo tốt như vậy để mặc, hơn nữa đây rõ ràng là xe ngựa a, nghe ta không sai đâu."
Lần này Dịch Thiên Phàm bệnh đến thực sự hung hiểm, đại phu nói sốt cao không dứt, nếu cứ sốt cao như vậy, nếu muộn thêm nửa ngày, chắc ông cũng vô lực xoay chuyển trời đất. Sau khi An Quý và An Thuận biết trong lòng sợ tới mức không nhẹ, không dám có chút chậm trễ, mỗi ngày tận tâm chăm sóc, ngóng trông Dịch Thiên Phàm sớm ngày khỏi hẳn.
Ước chừng nằm năm ngày, nhiệt độ cả người Dịch Thiên Phàm mới chậm rãi lui xuống. Đến ngày thứ sáu mới thanh tỉnh lại, biết tình cảnh của mình, vì nhớ mong Thu Tử Hàn, muốn mau chóng trở lại Điền gia thôn. Nhưng bệnh đi như kéo tơ, nề hà hiện tại còn chưa xuống giường được, Dịch Thiên Phàm chỉ có thể cắn răng nhẫn nại.
Vì để Dịch Thiên Phàm mau chóng bình phục, ngoại trừ uống thuốc mỗi ngày, An Quý và An Thuận tìm mọi cách mua đồ bổ cho hắn ăn.
Hôm nay, An Quý ở lại khách điếm chăm sóc Dịch Thiên Phàm, An Thuận đi lấy thuốc và mua cơm chiều. Từ tửu lâu ở thành nam nhà mình ra đến, An Thuận xách theo hộp đồ ăn, đi đến y đường Lý đại phu.
Có thể do thời tiết không tốt, trên đường không nhiều người, An Thuận bọc bọc cổ áo, bước nhanh về phía trước. Sắp đến y đường, đi ngang qua ngõ nhỏ đầu phố, An Thuận vô ý nhìn thoáng qua.
"Hửm?" Vốn dĩ không chú ý, qua vài giây, An Thuận dừng lại nhìn về phía ngõ nhỏ thì thấy một chiếc xe ngựa, "Sao lại...... giống như xe ngựa nhà chúng ta?"
Nhưng khi hắn đang suy nghĩ, xe ngựa đã quẹo vào khúc cua, ở ngõ nhỏ không thấy đâu. An Thuận gãi gãi đầu, trong lòng đang chừng chờ không biết có nên đi vào xem hay không.
Xe ngựa nhà mình sao có thể ở đây, thiếu phu nhân cho dù trở về thành cũng không có khả năng không liên lạc với thiếu gia a.
Suy nghĩ qua đi, An Thuận vẫn quyết định đi tiếp, đi lấy thuốc cho thiếu gia quan trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT